Bát ta có một vết mẻ, mỗi lần uống cháo đều cứa trúng miệng.
Ba năm lưu lạc trên đường tránh nạn, chiếc bát này là vật theo ta lâu nhất.
Hôm nay may mắn lắm mới xin được nửa bát cháo kê loãng đến nỗi soi gương được sau miếu Thành Hoàng.
Còn chưa kịp uống được hai hớp, đã trông thấy nơi góc tường, trong đống cỏ rối, có vật gì đó cuộn tròn.
Màu xám xịt, giống như một mảnh giẻ rách. Tới gần mới nhận ra là một người.
Hắn nằm sấp, mặt úp xuống đất, tóc rối bời như ổ gà, lẫn bùn với vụn cỏ.
Trên người khoác áo vải thô rách nát, từng mảnh từng mảnh, lộ ra da thịt xanh tím loang lổ, không chỗ nào lành lặn.
Một chân đã mất giày, lòng bàn chân đầy vết máu đông khô đen đỏ.
Ta ngồi xổm xuống, dùng miệng bát mẻ khẽ chạm vào vai hắn.
Không động tĩnh gì.
Chẳng lẽ chết rồi? Thời buổi này, người chết bên đường như cỏ rác, có gì là lạ. Ta do dự, nghĩ bụng có nên rời đi, tránh vướng lấy xui xẻo.
Bỗng thấy đầu ngón tay hắn khẽ động, khó mà nhận ra. Vẫn còn sống.
Ta thở dài, xem như nhận mệnh. Thời loạn thế, người mềm lòng thường chẳng sống lâu. Nhưng giả như chưa thấy, thì đêm nay bát cháo ta cũng chẳng nuốt nổi.