*Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , SE , Tình cảm , Báo thù , Đoản văn , Đô thị tình duyên , Ngược tra , Thị giác nữ chủ , Ngôi thứ nhất , Thế thân , Gương vỡ không lành , Song thế thân.
Văn án:
Bảy năm yêu đương, Phó Quân vẫn vậy, cứ say là lại gọi tên "bạch nguyệt quang" của anh ta.
"A Ninh, xin em, đừng rời xa anh."
Tôi khẽ đáp "Vâng ạ," rồi nhẹ nhàng tháo máy trợ thính của anh ta.
Lúc ấy, tôi gọi tên Hạ Chu.
Anh ta cứ đinh ninh rằng tôi yêu anh ta say đắm nên mới cam chịu làm người thay thế.
Cho đến khi Hạ Chu, người được cho là đã mất cách đây bảy năm, đột ngột trở về.
Nhìn tờ đơn ly hôn tôi đưa, mắt Phó Quân đỏ hoe: "Em chưa từng yêu anh sao?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Em không có gì muốn nói với anh sao?!"
Tôi mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn anh đã cho tôi 5 triệu đô la, nếu không làm sao tôi tìm được anh ấy."
Lời nhận xét của cá nhân nhà dịch:
Xã hội hiện đại là bức tranh tương phản đầy dữ dội, nơi một bên là ánh sáng của lý tưởng và nhân cách, bên kia là bóng tối của quyền lực và đồng tiền. Chúng ta đã quá quen với cảnh kẻ nghèo bị khinh thường, giẫm đạp, còn kẻ giàu dù mang đầy tội lỗi vẫn được che chở bởi những tấm màn danh vọng và quyền lực. Đồng tiền, từ một phương tiện phục vụ cuộc sống, đã trở thành thứ thần thánh khiến con người đánh mất mình, thậm chí sẵn sàng phản bội đạo đức để đổi lấy một vị trí cao hơn trong bậc thang xã hội.
Những vụ việc chấn động như Jeffrey Epstein hay Harvey Weinstein không chỉ là những cú đấm vào niềm tin nhân loại, mà còn cho thấy sự thật trần trụi: khi quyền lực và tài sản không bị giới hạn, chúng có thể vặn vẹo cả công lý, nghiền nát những điều lẽ ra phải thiêng liêng nhất, đó là phẩm giá con người.
Thế nhưng giữa sự mục ruỗng ấy, vẫn có những con người chọn sống trong sạch giữa bùn lầy, những kẻ âm thầm gìn giữ lý tưởng và đạo đức như một lời tuyên ngôn ngược dòng. Họ không được tung hô bằng ánh đèn sân khấu, nhưng họ khiến thế giới này vẫn còn đáng để tin tưởng. Là những nhà báo dám nói sự thật dù bị đe dọa, những bác sĩ cống hiến cả đời ở vùng sâu vùng xa mà không màng danh tiếng, những nghệ sĩ từ chối thỏa hiệp với cái giả dối để giữ lại đôi phần chân thực cho nghệ thuật.
Chính họ những người kiên trì giữ lấy giá trị cốt lõi, mới là ánh sáng thực sự giữa một thế giới đang bị phủ mờ bởi lợi ích và giả tạo. Và chính vì họ, chúng ta mới có lý do để tiếp tục tin vào nhân tính, vào một xã hội vẫn còn chỗ cho sự tử tế và công bằng.