Ở nhà vệ sinh bên ngoài sảnh tiệc, ánh đèn lờ mờ, không gian tràn ngập mùi hương bí ẩn. Tôi cúi người bên bồn cầu, nôn thốc nôn tháo. Dạ dày và cổ họng đã đau đến tê dại, nên khi nhìn thấy những vệt máu nhè nhẹ trong bãi nôn, tôi mới nhận ra có vẻ như mình đã bị thương khá nặng.

Tôi cố gắng chống đỡ thân thể rã rời, gọi cấp cứu. Chỉ đến khi đang truyền dịch, tôi mới nhận được điện thoại của Phó Quân.

"Em ở đâu? Sao đi nôn rượu mà lạc đường thế, hay lại đang giở tính trẻ con với tôi?" Giọng điệu anh ta ẩn chứa sự khó chịu.

Tôi im lặng một lát: "Đang truyền nước ở bệnh viện."

Anh ta bật cười: "Ở với tôi mấy năm nay, em đúng là được chiều hư rồi đấy."

Tôi không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn sợi đốt đang lung lay phía trên. Có lẽ ánh đèn quá chói mắt, khiến mắt tôi ngập nước.

"Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đến bệnh viện đón em, những người khác không ai chăm sóc chu đáo bằng chính em đâu." Nói xong câu đó, Phó Quân cúp máy.

Trước đây, anh ta vì cứu Từ Uyển Ninh mà bị thương ở chân và tai. Từ Uyển Ninh đã bỏ anh ta ra nước ngoài, còn tôi thì thay thế cô ta gả vào Phó gia. Bởi vì Phó Quân tàn tật cả hai chân, chúng tôi thậm chí không hề có cuộc sống vợ chồng. Cái danh nghĩa vợ của tôi, chẳng qua chỉ là một người chăm sóc anh ta mà thôi.

Khi tôi về đến nhà lúc nửa đêm, Từ Uyển Ninh đã ngủ. Phó Quân đợi tôi trong thư phòng. Anh ta đã uống chút rượu, nhìn tôi có chút mơ màng: "Tiền đã chuyển vào thẻ của em rồi."

"Ừ."

"Tĩnh Tĩnh, em đừng trách tôi, A Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ủy khuất gì, cô ấy không giống em."

Tôi hít hít mũi, khẽ nói: “Tôi hiểu ."

"Phó Tổng, tháng sau tôi muốn đi nước ngoài xem triển lãm tranh, được không?"

Phó Quân liền cười: "Đương nhiên là được."

"Tĩnh Tĩnh, em xem, cái gọi là ước mơ của em, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền cả, phải không?"

Tôi đáp là phải. Có lẽ men say dâng lên, anh ta tựa vào lưng ghế xe lăn, buồn ngủ khép mắt lại. Nhìn khuôn mặt giống người trong ký ức của tôi đến ba phần ấy, tôi vươn tay tháo máy trợ thính của anh ta, rồi khẽ khàng cất tiếng.

"Hạ Chu."

Chỉ một tiếng gọi, nước mắt liền không kìm được mà rơi xuống. "Đã là năm thứ bảy rồi. Làm ơn, tháng sau hãy để em tìm thấy anh, được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play