Trên đường trở về, tôi hỏi Hạ Chu: “Anh có tìm được thứ mình muốn tìm không?”
Anh ấy gật đầu, có chút áy náy nói: “Anh xin lỗi Tĩnh Tĩnh, nói là đến cùng em giải sầu, kết quả lại phá hỏng tâm trạng em dự tiệc.”
“Ở nơi đó, em vốn dĩ cũng chẳng có tâm trạng gì tốt đẹp.” Tôi móc lấy ngón tay Hạ Chu, nhỏ giọng nói, “Hạ Chu, anh đừng cảm thấy anh trở về sẽ phá hỏng điều gì, đó vốn dĩ không phải cuộc sống em muốn.”
Xa hoa trụy lạc, nhưng lại nghèo nàn đến tận cùng. Tôi đã ở trong thế giới đó bảy năm, chưa bao giờ có một giây cảm thấy thích nghi được. Tôi luôn nhớ về Hạ Chu, nhớ về ánh trăng của năm tôi 17 tuổi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ thuộc về thế giới có anh ấy.
“Anh không cần cảm thấy áy náy, nhiệm vụ tuyệt mật như vậy, liên lụy rộng lớn như thế, không thể có nửa điểm sai lầm. Anh không nói cho em là điều hiển nhiên, một khi nhiệm vụ thất bại, em có chết vạn lần cũng không thể thoát tội.”
“Còn việc kết hôn với Phó Quân, đó là lựa chọn của chính em, em tự gánh chịu hậu quả, không liên quan gì đến anh.” Dừng một chút, tôi hạ giọng, “Anh, em đã trưởng thành rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT