Tình trạng: Hoàn toàn văn
Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, xuyên sách, sảng văn, hài hước, 1vs1
Giới thiệu:
Xuyên thành Thái tử phi nhưng Tần Tranh lại không nhận được kịch bản cung đấu, cũng chưa kịp trải nghiệm cuộc sống xa hoa của Thái tử phi.
Nguyên nhân: Mất nước.
Hoạn quan tay nâng ba thước lụa trắng nói: “Nương nương, thành đã bị phá, mời người ra đi để giữ gìn tôn nghiêm.”
Tần Tranh: “...”
Mở đầu kiểu gì vậy?
Vì không muốn tự vẫn nên Tần Tranh đành phải lê bước đến giường phu quân của mình – vị Thái tử đang dở sống dở chết kia, giả vờ khóc lóc thâm tình để câu giờ.
Sở Thừa Tắc vốn là Hoàng đế khai quốc của Đại Sở, cả đời anh dũng thiện chiến, nam đánh man di, bắc đuổi mọi rợ, kiến lập ra một Đại Sở hưng thịnh.
Cả đời hắn đều bận rộn chinh chiến, không thê không thiếp, cuối cùng tráng niên mất sớm, đành phải chọn một tiểu tử trong dòng tộc ra kế vị.
Hắn thanh thản nhắm mắt trong thời đại hưng thịnh do mình khai sáng, vừa mở mắt ra đã lạc vào thời kỳ nước mất nhà tan.
Hắn trọng sinh trong thân xác của Thái tử đương triều, vốn là đứa cháu trai không biết mấy mươi đời của mình.
Hay tin triều đại mình kiến lập năm đó thoắt cái đã tan tành, vị Hoàng đế khai thiên lập địa này tức đến bật cười: Đám con cháu này rốt cuộc vô dụng cỡ nào đây?
Năm xưa hắn có thể một tay gây dựng nên quốc gia sừng sững mấy trăm năm này thì bây giờ cũng có thể lặp lại điều ấy.
Về phần vị Thái tử phi khuynh quốc khuynh thành đang quỳ bên giường khóc sướt mướt này, Hoàng đế bệ hạ vô cùng xem thường: Đàn bà sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ phục quốc của hắn mà thôi.
Về sau, đêm nào Hoàng đế bệ hạ cũng gõ cửa điện Tiêu Phòng: “A Tranh, trẫm có thể về phòng ngủ không?”