Tần Tranh vô thức né tránh ánh mắt ấy. Sở Thừa Tắc tiếp tục dắt cô đi về phía trước, giọng từ tốn: “Về thôi.”
Âm cuối giống như một cái móc câu, cắm vào trái tim của ai đó.
Tần Tranh nói câu đó, đơn thuần là vì dọc đường thấy y quá nghiêm túc nên cố tình trêu y.
Sở Thừa Tắc nói câu này, liên tưởng tới ánh mắt vừa nãy, nhất thời người bị trêu đùa bỗng biến thành Tần Tranh.
Về thôi?
Y dùng ngữ khí lãnh đạm nói ra hai chữ này nhưng sao lại làm người ta suy nghĩ xa xôi nhỉ?
Đoàn người của họ đi vào sơn trại làm bầy chó trong trại sủa liên hồi. Lư thẩm đã có tuổi, ngủ không sâu, nghe ngoài cửa có động tĩnh là thức dậy, thấy Tần Tranh đã về còn bật khóc một hồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT