Chớp mắt đã gần đến Trung thu, Tần Tranh cho người lập riêng một biệt viện, để “Sở Thừa Tắc" ở đó một mình. Kể từ sau lần dùng thuốc khiến hắn mê man, nàng tiếp tục dùng mê dược trong thời gian ngắn để khống chế, nhưng lại lo nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Sở Thừa Tắc, nên sau nhiều đắn đo, nàng sai người dùng tinh thiết rèn một bộ xiềng xích, sau khi khóa chặt tay chân hắn thì chỉ đốt một lượng nhỏ hương mê trong phòng.
Bằng cách ấy, “Sở Thừa Tắc” bị nhốt trong biệt viện, đi lại từ phòng ra sân ngồi cũng không có vấn đề gì, nhưng do trong cơ thể vẫn bị dẫn vào một lượng nhỏ mê dược mỗi ngày, nên không đủ sức để thoát khỏi xiềng xích khóa chặt tay chân.
Hôm nay, khi Tần Tranh đến thăm, hắn đang một mình uống trà trong sân. Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, hắn chú ý thấy vẻ trầm tĩnh nơi mặt nàng che giấu không nổi nỗi thất vọng, khóe môi khẽ giật: “Lại khiến nàng thất vọng rồi, vẫn là ta, hắn chưa quay về."
Tay Tần Tranh đặt trước người dưới lớp tay áo rộng khẽ siết lại, rõ ràng nét mặt không chút biểu cảm, nhưng nhìn vào lại khiến người khác đau lòng.
Nàng chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn qua cửa vòm hoa rồi quay người muốn rời đi.
Người phía sau bỗng cất tiếng gọi: “Có lẽ... chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."
Tần Tranh dừng bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT