Lưỡng Yến Sơn.
Tần Tranh cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng nay đã lợp lại chỗ bị hư trên mái nhà, tới chiều mưa như trút nước nhưng trong nhà không còn bị dột nữa.
Lư thẩm xách chiếc ghế ra ngồi dưới mái hiên, vừa vá lại quần áo vừa tặc lưỡi khen ngợi. “Tôi nghĩ nương tử trước kia hẳn là người chỉ biết hưởng phúc, không ngờ cô còn biết làm nhiều thứ thế.”
Tần Tranh ngồi trên băng ghế bằng tre dưới hiên, chống cằm nhìn Lư thẩm vá quần áo. “Lợp nhà thì có gì khó đâu, trước kia trong nhà sửa chữa phòng ốc, con thấy người ta làm rồi.”
Những lời này là thật. Kiếp trước khi nhà từ đường ở quê xây lại, cô không chỉ nhìn thấy người ta xây tường gạch, lợp nhà mà còn đích thân làm lấy.
Lư thẩm vốn đã rất thích cô, cảm thấy cô nhìn giống cô nương nhà phú quý nhưng khi làm việc thì lại không õng ẹo, đối xử với họ cũng rất hiền hòa, bây giờ nghe vậy lại càng thấy cô không hề ra vẻ, bất giác nói chuyện cũng thân thiết hơn. “Trong thời buổi này, phụ nữ có chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt hơn là cứ dựa vào đàn ông. Chẳng hạn như Vương tẩu trong trại chúng ta đó, chắc cô cũng gặp qua, chính là người quản lý bếp chính đó. Phu quân của tẩu ấy mất sớm, tẩu ấy là phụ nữ nhưng hung dữ hơn đàn ông nhiều, xử lý chuyện trong ngoài đâu ra đó, dù tuổi trẻ đã là quả phụ nhưng không ai dám giở trò trước mặt tẩu ấy.”
Tần Tranh cười bảo: “Vương đại nương đúng là nữ trung hào kiệt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play