Tần Tranh phải luân chuyển giữa các châu phủ để đốc thúc việc xây dựng đại lộ, cả năm ấy Sở Thừa Tắc đều bôn ba giữa kinh thành và nơi Tần Tranh đóng quân. Trước Trung thu, vì muốn đến kịp để đoàn tụ cùng Tần Tranh và A Đào, hắn ngày đêm vội vã, lại còn dầm mưa khi đi đêm, đến nơi thì liền đổ bệnh.
Tần Tranh sao có thể không xót lòng, đúng dịp Trung thu quan phủ cũng nghỉ lễ, nàng rốt cuộc có thể dành trọn mấy ngày ấy ở bên chăm sóc Sở Thừa Tắc.
A Đào rất hiểu chuyện. Khi Tần Tranh đỡ phụ hoàng ngồi dậy uống thuốc, cậu bé liền bưng bát thuốc đưa đến tay: “Phụ hoàng, uống thuốc đi ạ."
Sở Thừa Tắc dù thuốc đắng tới đâu cũng chưa từng nhíu mày, nhưng A Đào từng bị bệnh, biết thứ thuốc ấy đắng thế nào, liến lặng lẽ nhét cho phụ hoàng một viên ô mai: “Phụ hoàng, ăn cái này."
Sở Thừa Tắc vốn không thích ngọt, nhưng Tần Tranh đứng bên cạnh nhìn, cười tủm tỉm nói: “A Đào cho chàng mà, ăn đi."
Thế là viên ô mai ấy, trong ánh mắt mong ngóng của A Đào, được Sở Thừa Tắc nuốt xuống.
Gần đây mưa thu liên miên, Tần Tranh sợ A Đào cũng nhiễm bệnh, nên sau khi để cậu bé hầu bệnh xong, liền cho đi luyện chữ, chép hai bản chữ mẫu cho phụ hoàng xem, coi như tìm cớ đuổi cậu bé ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT