Mấy trăm năm qua, Thẩm Ninh không chỉ ở dưới Minh giới.
Nàng vẫn thường xuyên lên dương gian, làm việc theo lệnh của thiên đạo — trợ giúp linh hồn vất vưởng, dẫn lối cho những người hấp hối, đôi khi là ban phúc cho trẻ nhỏ trong đêm đầu tiên ra đời.
Nhưng những chuyến đi ấy… luôn kèm theo một mục đích ngầm — tìm kiếm Thịnh Ngật.
---
Nàng từng quay lại Tang Lạc.
Miếu sơn thần năm xưa giờ chỉ còn đống gạch đổ nát, rong rêu phủ kín tấm bia đá mờ tên.
Nàng đứng trước tàn tích ấy rất lâu, đôi mắt lặng như hồ thu.
Khang Ninh không ở đó.
Cũng không còn dấu vết linh lực nào.
Chỉ có một vài lữ khách đi ngang kể rằng thần linh nơi đây đã lâu không hiển linh, nên dân làng chuyển sang thờ phụng thần khác rồi.
Thẩm Ninh không nghĩ nhiều.
> “Có lẽ hắn đã đến vùng khác, tiếp tục ban phúc cho chúng sinh rồi.”
Nàng nghĩ vậy. Lúc đó… nàng chưa ngờ được, cái biến mất kia không phải là dời đi, mà là rơi vào bóng tối.
---
Nàng cũng đến thăm Nguyên Ninh.
Núi tổ Trầm gia vẫn như xưa.
Hoa ngọc lan vẫn rơi xuống mỗi sớm mai, như phủ một tầng yên bình lên những thăng trầm thế sự.
Nguyên Ninh… vẫn thế.
Vẫn ẩn thân giữa những tàng cây, vẫn không bao giờ để ai trông thấy mình thật sự.
Chỉ lặng lẽ vẩy linh lực che chở cho đám trẻ nhà họ Trầm.
Đứa nhỏ ốm nặng được qua khỏi cơn nguy, thiếu nữ sắp gả được tặng một lá bùa bình an…
Thẩm Ninh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, nhìn những việc hắn làm, bất giác cười nhẹ.
> “Hóa ra, hắn vẫn chưa thay đổi. Mấy trăm năm qua rồi, vẫn còn nhân từ như thế.”
Có đôi lúc, Nguyên Ninh phát hiện ra nàng đứng sau cây ngọc lan cổ thụ, hắn sẽ giả vờ không thấy.
Có đôi lúc, hắn lại chậm rãi cất tiếng trước:
> “Lại đến mà không báo một tiếng? Ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngọc lan cho cô rồi mà.”
> “Ta không đến uống rượu.” — Thẩm Ninh đáp.
> “Thì đến tìm người ấy, ta biết mà.”
Hắn thở dài một tiếng rất nhẹ.
“Thẩm Ninh, đừng tìm nữa. Nếu Thịnh Ngật muốn cô tìm thấy… hắn đã không biến mất như thế.”
Nàng không đáp.
Bởi vì chàng đã từng hứa — nếu có ngày phải rời đi, chàng sẽ để lại một dấu hiệu, dù là nhỏ nhất.
Nhưng đến giờ, ngay cả một tia tàn hồn, một chút hơi thở gỗ tùng… cũng không có.
---
Một ngày nọ, trong lúc dẫn hồn đi qua địa giới, một linh hồn bất kham bất khứng, cứng đầu bỏ trốn.
Nó chạy loạn như điên loạn, khiến Thẩm Ninh phải đuổi theo qua mấy tầng điện, mấy lớp kết giới, cuối cùng… nó lao thẳng vào cánh cửa ngăn cách giữa minh giới và Vô Gián.
Thẩm Ninh dừng lại.
Ngay cả thần linh cũng không được phép bước vào nơi ấy.
> Vô Gián – nơi cuối cùng của tất thảy những linh hồn mang tội.
Một khi đã đặt chân vào, không còn siêu sinh, không còn bước ra.
Chỉ còn tồn tại… trong hình phạt, và trong quên lãng.
Nàng đưa tay ra… rồi khựng lại.
Không thể.
Một bước chân, là tan biến.
Nàng đã sống nghìn năm. Nhưng chưa một lần nghĩ sẽ có ngày phải đứng trước cánh cửa này, giữa lằn ranh của bổn phận và trái tim.
Nhưng bỗng nhiên — trái tim nàng đập loạn.
Không phải một nhịp bồi hồi.
Mà là đau đớn, nghẹt thở, gần như xé toạc lồng ngực ra.
Nàng đặt tay lên ngực.
> “Không… lẽ nào…”
Và rồi…
Một tiếng gầm.
Không phải tiếng gào thét của kẻ chịu tội.
Không phải tiếng rú bi ai thông thường.
Mà là tiếng gầm của một linh hồn từng là thần, từng là tiên, từng có tên là Thịnh Ngật.
---
Âm thanh ấy như xé trời.
Như xé cả tim nàng.
Như xác nhận một sự thật mà nàng vẫn cố gắng không dám nghĩ đến.
Hắn ở đó.
Ở sau cánh cửa này.
Suốt mấy trăm năm qua.
Thẩm Ninh lùi lại một bước, gió từ Vô Gián thổi ra lạnh đến tê buốt tận linh hồn.
Nàng run rẩy, mắt dán chặt vào cánh cửa đen xì không hoa văn, không đề chữ — cánh cửa dẫn đến nơi tối tăm nhất của minh giới.
> Thì ra… mấy trăm năm qua…
Nàng chỉ cách hắn một cánh cửa.
Mà không hề hay biết.
---
Thịnh Ngật tỉnh lại, đã thấy mình chìm trong bùn lầy của Vô Gián.
Tứ chi bị xích sắt trói chặt, lạnh lẽo và nặng như núi đổ. Mỗi mắt xích là một tầng trừng phạt, khắc lên từng tấc da, từng dòng thần lực.
> Thần minh — Không còn.
Chốn này không có ngày, cũng không có đêm.
Chỉ có một bóng tối vô tận, tĩnh lặng, và hủy diệt.
Mỗi ngày, linh hồn hắn bị gặm nhấm — từ trong ra ngoài.
Rồi lành lại.
Rồi bị xé rách.
Rồi lành lại lần nữa.
Vì thân thể của thần tiên, là thứ bất hoại.
Nên nỗi đau — cũng vĩnh hằng.
---
Hắn không biết mình đã bị giam cầm bao lâu.
Không biết ánh sáng cuối cùng mình từng thấy là bao nhiêu thế kỷ trước.
Chỉ biết — lần cuối hắn còn tỉnh táo, là khi quỳ trước thiên đạo vì nàng.
Thẩm Ninh.
> “Ngươi… còn sống chứ?”
Hắn ngẩng đầu trong bóng tối.
> “Ngươi… có còn ngốc nghếch mà thương xót chúng sinh?”
“Có còn giấu rượu trong tay áo?”
“Có còn sợ nhân gian… như lần đầu xuống núi?”
“Có còn… chờ ta không?”
…Nhưng rồi hắn cười, một tiếng cười không thành tiếng.
> Không. Đừng chờ.
---
> “Nếu nàng còn chờ…
Ta sao có thể ngủ yên.”
“Nếu nàng còn thương ta…
Ta làm sao nhắm mắt ở nơi này.”
> “Vậy nên… sống thật tốt, Thẩm Ninh.”
“Quên ta đi.”
“Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của nàng…
Không cần giữ lại cái tên Thịnh Ngật nữa.”
---
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể chìm vào bóng tối.
Mới có thể mặc kệ Vô Gián xé nát từng mảnh thần hồn, mà không đau nữa.
---
Thịnh Ngật tưởng mình đã chết. Không phải cái chết thật sự —
Mà là chết trong quên lãng.
Chết trong bóng đêm không bao giờ tàn,
Chết trong kí ức không ai còn nhắc đến tên hắn.
Hắn từng nghĩ:
“Ta sẽ vĩnh viễn bị giam trong Vô Gián này. Không ánh sáng, không âm thanh, không nàng.”
---
Cho đến một ngày,
Một ngày tưởng như mọi ngày khác —
Tĩnh lặng. Lạnh lẽo. Rách nát.
Thì… một tiếng nói, như xuyên qua hàng ngàn tầng xiềng xích.
> “Nhãi ranh, ngươi đứng lại cho ta!”
Một câu nói — không phải dành cho hắn.
Nhưng… giọng nói ấy…
> “Thẩm Ninh.”
Ầm!
Cả Vô Gián rung lên như một cú bổ từ trời giáng xuống.
Một tiếng gầm trào lên từ tận cùng linh hồn:
> “A Ninh!”
Ngay khoảnh khắc ấy,
Tim hắn đau như xé toạc.
Mạch bùn lầy đen đặc tràn vào ngực, vào xương,
Tràn cả vào từng vết rách hắn đã quen thuộc.
Và rồi, lần đầu tiên sau mấy trăm năm,
Hắn run rẩy.
---
Bên ngoài cánh cửa Vô Gián…
Có giọng nói.
Giọng nói mà hắn tưởng sẽ không bao giờ nghe lại.
> “Thịnh Ngật… Là chàng… đúng không?”
Một câu hỏi.
Nhẹ tựa hơi thở.
Mà như xé rách cả trời đất Vô Gián này.
Thịnh Ngật giật mạnh xiềng xích, gầm lên như thú hoang bị thương.
Linh hồn hắn chấn động đến mức nổ tung từng tầng trói buộc.
> “Là ta! Là ta đây, Thẩm Ninh!”
---
Một cánh tay vươn ra giữa bóng tối,
Chẳng biết đang chạm tới hư không, hay đang cố bắt lấy giấc mơ cũ.
Nhưng hắn biết —
Chỉ cần nàng còn đứng ngoài cánh cửa kia…
Chỉ cần nàng còn gọi tên hắn…
Thì hắn sẽ bò bằng đầu gối, bằng máu, bằng từng mảnh hồn vụn
Mà đi về phía nàng.
---
Vanh iu 😘 Hôm trước đăng chap này trên web có một bồ iu hỏi toiii là “Bà đã trải qua những gì để có thể viết cái truyện tàn canh gió lạnh này”. Thông báo tàn canh hơn nữa nè, thứ mà toiii thực sự trải qua nè. Vì dạo này toiii bị bất ổn cảm xúc quá nên “Cục Nước Đá” nhà toiii bảo sẽ tịch thu tất cả thiết bị điện tử của toiii trước 11 PM vào những ngày toiii không trực viện, không soạn bài giảng, hắn, người đàn ông còn tàn canh hơn toiii đích thân giám sát 🙄. Thế nên các bồ iu cứ tranh thủ trước 11 PM vào đọc truyện, chứ sau giờ đó là không có thấy toiii đâu. Yên tâm là toiii iu mọi người lắm nên toiii sẽ điểm danh đầy đủ không sủi đâu 😘