Bệnh viện quân y, quân khu thủ đô hôm nay tràn ngập tiếng cười nói và những lời chúc mừng nồng nhiệt. Hành lang tầng ba được vệ binh canh gác nghiêm ngặt hơn thường lệ — bởi hôm nay, một đứa trẻ mang họ Thịnh vừa chào đời.
Thiếu tướng Thịnh Thiên Dật, vị anh hùng quân khu, người vẫn luôn mang danh “độc thân kim cương” suốt bao năm nay, lần đầu tiên lên chức cha ở tuổi 40. Đứa trẻ là con trai, được ông đặt tên là Thịnh Ngật — cái tên mang theo hi vọng về một thế hệ nối nghiệp, về một hào khí chưa từng tắt trong dòng máu nhà họ Thịnh. Người y tá bế đứa trẻ ra khoe với ông, mày kiếm mắt sáng, trán cao như cha, quả là anh khí bức người từ khi lọt lòng.
---
Cùng lúc đó, ở phía Nam thành phố, tại một bệnh viện tư nhân danh tiếng, nhà họ Thẩm, gia tộc thương nhân lâu đời với khối tài sản khiến bất kỳ ai cũng phải nể phục, cũng đón một niềm vui lớn — một cặp song sinh ra đời, cả hai đều là bé gái.
Chị gái tên là Thẩm Ninh, em gái là Thẩm Du.
Thẩm Du sinh sau vài phút, nhưng lại là đứa trẻ nặng cân hơn, khóc to hơn, gương mặt tươi tắn đầy sức sống. Còn Thẩm Ninh… cô bé chỉ hé mắt liếc nhìn một lần rồi khẽ mím môi, ánh nhìn lạnh lạnh trầm trầm như đã sống qua hàng nghìn năm nhân sinh, khiến người đỡ đẻ thoáng rùng mình.
Có y tá đùa rằng:
> “Đôi song sinh này, một người chắc chắn là đại minh tinh, người kia thì như thần tiên giáng trần vậy!”
Không ai biết rằng…
Ngày hôm ấy, ba đứa trẻ — Thịnh Ngật, Thẩm Ninh, và Thẩm Du — được định sẵn là sẽ dây dưa suốt một kiếp, mang trên vai những bí mật không thể tiết lộ, những tình cảm không thể gọi tên… và những mối nợ chưa từng được trả dứt.
---
Lần đầu tiên Thịnh Ngật gặp chị em Thẩm Ninh là ngày đầu tiên vào tiểu học.
Hôm ấy, bầu trời thủ đô trong xanh kỳ lạ, nắng dịu như rắc một lớp phấn mỏng lên sân trường lát đá granite xám sạch bóng. Trường quý tộc danh tiếng ấy — nơi chỉ con cháu của giới quân chính, tài phiệt và hoàng thân quốc thích mới đủ tư cách đặt chân tới — rộn ràng hơn mọi ngày. Học sinh mới, đa phần đều trong bộ đồng phục được cắt may riêng theo số đo từng người, đứng ngơ ngác trước cổng trường, tay níu lấy tay cha mẹ, ánh mắt tràn đầy háo hức xen lẫn sợ hãi.
Thịnh Ngật, khi đó mới sáu tuổi, đã rất khác biệt. Cậu bé đứng một mình, trong bộ đồng phục được ủi phẳng phiu, cổ áo cài khuy chỉnh tề, tóc chải gọn, ánh mắt sắc sảo và điềm tĩnh như một người trưởng thành. Những đứa trẻ khác nhìn cậu với ánh mắt kính nể, vài người lớn đi ngang qua còn khẽ nói:
> “Đó là con trai của Thiếu tướng Thịnh Thiên Dật đấy. Giống cha như đúc.”
Nhưng rồi ánh mắt cậu chuyển hướng, dừng lại trước cổng trường — nơi hai cô bé song sinh bước xuống từ một chiếc xe hơi đen bóng mang biển số đặc biệt.
Thẩm Du bước đi lanh lẹ, váy hơi phồng tung bay, tóc thắt hai bím, mắt to tròn lấp lánh tò mò, vừa đi vừa líu lo hỏi mẹ về lớp học, thầy cô, về bạn mới. Trái lại, Thẩm Ninh lặng lẽ đứng lại ở bậc tam cấp, ánh mắt phẳng lặng, tay nắm chặt quai cặp, không lên tiếng. Trên gương mặt trắng ngần của cô bé, không có một chút vẻ ngây ngô thường thấy của trẻ con, mà là sự yên tĩnh đến mức… khiến người ta ngờ ngợ — như thể thứ tồn tại trong thân xác nhỏ bé ấy là một linh hồn trưởng thành đã sống qua hàng trăm năm kiếp người.
Lúc Thịnh Ngật đi ngang qua, ánh mắt của hai đứa trẻ chạm nhau.
Chỉ trong một giây.
Một giây ngắn ngủi đến mức không ai nhận ra, nhưng trong tim của cả hai người — đã để lại một tiếng vọng.
Thẩm Ninh khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, không mỉm cười, không chào hỏi, cũng không né tránh. Chỉ lặng lẽ quan sát — như thể… đã từng biết cậu, rất lâu về trước.
Còn Thịnh Ngật, lần đầu tiên cảm nhận được trái tim mình đập lệch một nhịp, không phải vì lo sợ, không phải vì rung động, mà là bản năng — như thể linh hồn đã từng trải qua điều này, như thể… cậu đã từng mất đi cô bé này một lần rồi.
Cả ba vào cùng một lớp, được sắp xếp ngồi gần nhau. Thẩm Du ngay lập tức kết bạn với cả lớp, còn Thẩm Ninh… chỉ nói chuyện với em gái mình, và đôi lúc, với Thịnh Ngật.
Từ đó, mối dây vô hình giữa ba người bắt đầu thắt lại — từ một ánh nhìn đầu tiên, từ một lớp học, từ một tuổi thơ mà không ai trong số họ biết rằng… tất cả đã được thiên đạo an bài, từ kiếp trước.
---
Lên cấp ba, sau gần chục năm cùng lớn lên — từ những ngày ngồi cùng bàn làm bài tập đến những chiều tranh nhau một viên kẹo, từ những cơn sốt đầu mùa được người kia đưa về đến những lần đứng dưới mái hiên trú mưa, Thịnh Ngật nhận ra:
> “Không có Thẩm Ninh, mọi thứ đều vô nghĩa.”
Và một buổi chiều cuối hè, nắng xuyên qua tán cây hoa sữa sau dãy phòng học, khi cả trường đang thi đấu thể thao, cậu gọi cô ra sau vườn trường.
“Thẩm Ninh.”
“Ừm?”
“Tớ thích cậu. Là thích kiểu... muốn cậu làm bạn gái tớ.”
Gió khẽ lay áo đồng phục. Thẩm Ninh ngước lên nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ sớm mai. Rồi cô mỉm cười, nụ cười nhẹ đến mức chỉ khiến khoé môi hơi cong lên, nhưng lại khiến tim Thịnh Ngật như muốn vỡ tung.
Cô gật đầu, dịu dàng như thể chuyện này là điều đương nhiên từ ngàn đời trước:
> “Tớ biết. Và tớ cũng vậy.”
Không có ngại ngùng, không cần nghĩ suy.
Giống như cô đã biết trước rằng sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cậu tỏ tình.
Giống như trong sâu thẳm linh hồn, cô đã yêu người con trai này... từ lâu lắm rồi.
---
Hai bên gia đình vui mừng ra mặt.
Nhà họ Thịnh, vốn nổi danh nghiêm khắc, lại đặc biệt quý mến Thẩm Ninh từ nhỏ.
Thẩm Du, người từng gọi Thịnh Ngật là “anh nhỏ”, bây giờ hí hửng gọi anh là “anh rể tương lai”, còn lén mua cặp nhẫn đôi cho hai người, tự hào khoe cả trường:
“Chị tớ đẹp nhất trường đó, ai mà xứng đôi được ngoài anh rể tớ chứ~”
---
Và thế là, trong ánh mắt ngưỡng mộ của cả trường, họ bên nhau.
Thanh mai trúc mã thật sự.
Không sóng gió, không kịch tính.
Chỉ có một tình yêu dịu dàng, ấm áp, và đầy cảm giác đã từng tồn tại ở kiếp nào đó.
Chỉ có điều…
Thẩm Ninh đôi khi ngẩn người.
Cô chạm vào chiếc vòng tay bạc trên cổ tay, vật mà cô luôn đeo từ nhỏ, chẳng ai biết từ đâu mà có.
Ánh mắt cô lúc ấy xa xăm. Giống như… đang đợi một ai khác quay về.
---
Hai bên gia đình lúc ấy đều vui vẻ chúc phúc cho hai đứa nhỏ.
Thẩm Du, cô em gái nhỏ của Thẩm Ninh, lúc ấy mới chỉ là thiếu nữ, hay ríu rít bám theo chị gái và anh Thịnh Ngật, vừa tinh nghịch vừa ngây thơ gọi:
> “Anh rể! Sau này chị em em đều là người nhà của anh nha~”
Mỗi lần thấy hai người nắm tay, Thẩm Du lại cười híp mắt, hệt như nhìn thấy điều kỳ diệu nhất thế gian.
Cô gái nhỏ thuở ấy, không ai biết rằng…
> Sau này sẽ là người bước vào nhà họ Thịnh với thân phận vợ kế, khi chị gái mình – Thẩm Ninh – đã chết.
---
Buổi chiều cuối thu, nắng rải vàng sân bóng rổ sau trường.
Thịnh Ngật mặc áo thể thao, tay còn cầm chai nước suối, vừa ném xong một trận, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt lại chỉ tìm một người nơi hàng ghế khán đài.
Thẩm Ninh đang ngồi đó. Cô mặc đồng phục học sinh, gương mặt hơi hồng vì ánh nắng, tay cầm cốc sữa, đôi mắt dõi theo anh.
Anh bước đến.
Cô vừa định đưa nước thì anh cúi xuống —
Một nụ hôn thật nhẹ.
Giữa sân bóng rổ, giữa tiếng ồn ào và ánh mắt bạn bè chưa kịp nhận ra.
Cô sững lại, tròn mắt nhìn anh.
“Cậu...”
“Ừm,” Thịnh Ngật nhếch môi, “xác nhận quan hệ yêu đương rồi, thì hôn nhau đâu có sai.”
Thẩm Ninh đỏ cả mặt, giả bộ quay đi nhưng vành tai đã đỏ rực.
Cô lẩm bẩm:
“...đồ đáng ghét.”
---
Tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh.
Cả nhà họ Thịnh và nhà họ Thẩm đều có mặt.
Ai cũng tưởng sẽ có trận sóng gió... Ai dè:
Ba Thẩm Ninh bật cười, xoa đầu con gái:
> “Con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng thành con dâu nhà họ Thịnh thôi.”
Tướng quân Thịnh Thiên Dật liếc sang Thịnh Ngật, rồi nở nụ cười hiếm có:
> “Thằng nhóc này... được quá nhỉ?”
---
Sau hôm ấy, cả trường đều biết hai người là một đôi.
Thẩm Ninh đi đâu cũng có người trêu:
> “Chị dâu của học thần Thịnh kìa~”
Còn Thịnh Ngật thì ngang nhiên nắm tay cô đi dạo khắp sân trường, mỗi lần cô ngại là hắn lại nghiêng đầu hỏi nhỏ bên tai:
“Ngại cái gì? Anh còn hôn em rồi đấy.”
---
Từ sau cái hôn rung động sân bóng ngày đầu vào lớp 10…
Trường quý tộc chấn động. Ai cũng biết:
Hoa khôi Thẩm Ninh – cô gái đẹp nhất, giỏi nhất, thần bí nhất của khối đã có người yêu.
Không ai khác ngoài Thịnh Ngật – học bá lạnh lùng, thủ khoa đầu vào, đội trưởng đội bóng rổ, gia thế bất phàm, lại còn... dám hôn bạn gái ngay giữa sân trường.
---
Vậy là…
Kể từ hôm đó, Thẩm Ninh trở thành “hoa đã có chủ” trong mắt cả trường.
Còn lại ai?
Thẩm Du – cô em gái song sinh của Thẩm Ninh, từ một tiểu thư đáng yêu đứng sau chị, bỗng chốc trở thành mục tiêu mới của các thiếu gia.
Dáng vẻ dịu dàng, luôn lịch sự cúi đầu chào bạn bè.
Thành tích tốt, năng lực có, EQ cao, lại thêm gương mặt như tranh cổ điển.
Không có bạn trai, không bị dọa đánh nếu theo đuổi, vậy là đủ rồi — bắt đầu dốc toàn lực tấn công!
---
Nhưng mà... có một điều họ không biết:
Thẩm Du luôn đi sau chị mình nửa bước, lặng lẽ đưa cơm trưa, cầm ô chờ tan học, cất áo khoác của Thịnh Ngật hộ chị vào những chiều mùa thu se lạnh. Không ai ép buộc, cũng chẳng ai căn dặn.
Chỉ là bản năng thôi — bản năng phải yêu thương, phải bảo vệ Thẩm Ninh.
Dù cô chẳng hiểu vì sao mình lại sẵn sàng làm tất cả những điều ấy.
Dù cô chưa bao giờ nhớ được quá khứ gì.
Chỉ biết, từ khi sinh ra, chị gái chính là thần linh, là vầng trăng, là lời thề không cần ký mà mãi mãi không phản bội.
---
Cho nên…
Mỗi khi có một thiếu gia ngỏ lời, mời cô đi xem phim, đi ăn tối, tặng bó hồng 99 bông và thì thầm "anh thích những cô gái ngoan ngoãn như em", Thẩm Du chỉ mỉm cười, nhẹ giọng:
> “Cảm ơn anh, nhưng em không nghĩ mình phù hợp.”
Rồi tối về, cô sẽ ôm gối nằm cạnh giường Thẩm Ninh, lí nhí:
> “Chị ơi, hôm nay có người bảo em dễ thương… Em không thấy đâu… Chị mới là người đẹp nhất.”
---
Một chiều mưa lớn…
Tiếng mưa gõ lên mái ngói như từng nhịp trống giục.
Hai chị em Thẩm Ninh nép mình dưới hiên trường, đồng phục bị hắt mưa loang lổ.
Người làm kẹt xe, tài xế chưa đến.
Thẩm Du quay sang:
> “Chị ơi, chân váy chị ướt rồi…”
Thẩm Ninh chỉ lặng lẽ nhìn ra màn mưa trắng xóa.
Ánh mắt như xuyên qua hàng trăm năm, dừng lại ở một bóng người quen thuộc vừa xuất hiện sau cổng trường.
---
Là anh.
Thịnh Ngật – cậu thiếu niên mười sáu tuổi, bước ra từ cổng trường, tay cầm chiếc ô đen.
Mưa tạt vào vai áo sơ mi, tóc ướt một bên trán.
Anh không đi về phía xe đón đang chờ sẵn, mà rẽ hướng — đi về phía hai chị em Thẩm Ninh.
Từ xa, anh đã thấy cô.
Dưới mái hiên, gió lật váy cô bạn gái nhỏ, giọt mưa bắn lên mắt cá chân.
Anh bước nhanh hơn.
Khi anh dừng lại trước mặt cô, chiếc ô đã nghiêng xuống che đúng trên đỉnh đầu Thẩm Ninh.
---
Và khoảnh khắc ấy…
Thẩm Ninh ngước nhìn chiếc ô.
Màu đen, viền bạc, thêu hình một cành tùng.
Ký ức mấy trăm năm trước ùa về như cơn lũ:
Một đêm sấm chớp rung chuyển thiên địa.
Một người quỳ dưới trời lôi kiếp,
Che ô cho cô, rồi cất giọng run rẩy mà kiên định:
> “Nếu phải có người chịu trừng phạt… ta sẽ thay nàng…”
Thẩm Ninh cắn môi.
---
Rồi cô bước tới, rất khẽ…
Không nói gì, chỉ nhẹ kiễng chân…
Hôn anh.
Một nụ hôn ướt mưa.
Nhẹ nhàng, mà day dứt.
Giống như nỗi nhớ đã chất chứa suốt cả trăm năm, cuối cùng không thể đè nén nữa.
Giống như trái tim thần linh, rốt cuộc cũng chỉ là trái tim của một thiếu nữ đang yêu.
---
Thịnh Ngật đứng lặng.
Bàn tay cầm ô khẽ siết lại.
Anh không đẩy ra. Không né tránh.
Chỉ có gương mặt đỏ ửng dưới làn mưa lạnh, và ánh mắt kinh ngạc trộn lẫn bối rối.
> “Thẩm Ninh… Em…”
---
Nhưng Thẩm Ninh chỉ mỉm cười, giọng nhẹ như mưa rơi:
> “Tự dưng muốn hôn thôi.”
Rồi cô nghiêng đầu vào vai anh, đứng yên.
Để mặc mưa rơi ngoài ô, để mặc tim mình vẫn đập dồn như chưa từng là thần linh.
---