Khắp U Minh phủ bụi phủ dày như sương mù, yên ắng đến đáng sợ từ ngày Thẩm Ninh đi.
Lệ Đằng không quen.
Hắn đã quen với việc nàng càn quấy khắp nơi, quen cái giọng ngang ngược rít lên giữa buổi thẩm linh, quen tiếng bước chân giẫm nát cánh hoa thỉnh oán, quen cả chuyện mỗi lần nàng nổi trận lôi đình, điện dưới tay hắn lại sập thêm một mái hiên.
Thẩm Ninh bị đày xuống U Minh phủ mấy trăm năm, thời gian ấy, nàng chưa từng sống yên một ngày. Bị tước pháp lực, bị áp chế ký ức, bị xiềng bằng khóa luân hồi, vậy mà mỗi tháng vẫn có một lần nàng tìm cách phá trận. Không phải để chạy thoát – mà để tìm đường về dương gian. Về lại bên hắn.
Thẩm Ninh không giống bất kỳ linh hồn nào từng đến nơi này.
Nàng không chịu chấp nhận cái gọi là “tội nghiệt tiền kiếp”. Không khuất phục, không quỳ gối. Bị phán rằng kiếp trước vì yêu mà phạm đại giới, nàng chỉ cười, hỏi lại một câu:
— Nếu yêu là sai, vậy đám thần tiên trên trời kia sao vẫn cột chỉ hồng cho nhau?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT