Đêm ấy, trăng mờ mịt. Gió khe khẽ thổi qua rừng tùng phía sau núi.
Thịnh Ngật khi đi ngang qua hành lang đá thì bỗng dừng bước. Dưới gốc tùng già nơi vực sâu sau điện, một bóng người mảnh mai ngồi đó — Thẩm Ninh.
Nàng ngồi một mình, tay khẽ mân mê bầu rượu ngọt, loại rượu nhân gian mà nàng từng rất yêu thích, môi khẽ cong, đôi mắt long lanh ánh rượu và gì đó mơ hồ hơn cả ánh trăng trên đầu.
> “Ninh Ninh.” – chàng gọi, bước đến gần.
“Trễ rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Thẩm Ninh quay đầu nhìn chàng, cười nhẹ như gió xuân thoảng qua núi lạnh.
> “Thịnh Ngật... ngươi đến rồi.”
Rồi trước sự ngỡ ngàng của chàng, nàng chậm rãi buông tay, để bầu rượu rơi xuống nền đá, phát ra tiếng cạch khe khẽ, và... nàng bắt đầu cởi bỏ từng lớp y phục.
Một lớp... rồi một lớp…
> “Thẩm Ninh!!” – Thịnh Ngật kinh hoảng bước tới, vội choàng lấy áo choàng của mình phủ lên vai nàng.
> “ Nàng làm gì vậy? Nàng bị điên rồi sao?”
> “Ta... không điên.” – giọng nàng khẽ như tiếng rượu rơi vào đá. “Ta chỉ biết rằng, ta yêu ngươi.”
Thịnh Ngật lặng người.
> “Nàng say rồi.”
> “Say vì rượu... hay vì ngươi, ta cũng không rõ nữa.”
“Chỉ biết rằng, ta sống giữa nhân gian, đi qua biết bao khổ đau, thấy đủ sinh ly tử biệt... nhưng chẳng có gì làm tim ta run rẩy như lúc ta ngước lên núi Vĩ này, thấy ngươi đang chờ ta về.”
Nàng nói mà như khóc.
> “Ta yêu ngươi, Thịnh Ngật. Từ cái ngày đầu tiên ta mở mắt.”
Khoảnh khắc ấy, trăng bị mây che mất. Núi rừng chìm trong bóng tối.
Thịnh Ngật siết chặt áo choàng, như muốn kéo nàng lại gần mình hơn — hoặc đẩy nàng ra xa khỏi lằn ranh thiên mệnh.
> “Nàng là sứ giả của trời đất... Không được phép yêu...”
> “Vậy để ta là người đầu tiên phá luật.”
Rồi nàng ngẩng đầu lên, hôn chàng.
Không phải một nụ hôn nồng nhiệt, mà là một cái chạm khẽ... run rẩy, mềm yếu, như cả thiên mệnh đang nghiêng về phía họ.
Và đêm đó... họ không còn là tiên nhân – sứ giả, mà chỉ là Thẩm Ninh và Thịnh Ngật.
Hai kẻ đối mặt với nhân duyên nghịch đạo, nhưng vẫn dám giơ tay ra... ôm lấy nhau.
---
Đó là khởi đầu. Cũng là kết thúc của một kỷ nguyên thanh sạch.
Và là nguyên nhân để thiên đạo để mắt, để Thẩm Ninh bị bắt về u minh, để ngàn năm sau, khi gặp lại nhau... ánh mắt hai người đã chẳng còn trong trẻo như trăng núi Vĩ nữa.
---
Từ sau đêm bên nhau ấy, Thịnh Ngật và Thẩm Ninh chẳng còn giống những tiên nhân cao cao tại thượng mà người đời vẫn hay ngưỡng vọng, họ như hai kẻ si tình bị trói chặt vào hơi thở, ánh mắt và nỗi nhớ của nhau.
Sau mỗi lần từ nhân gian trở về, Thẩm Ninh luôn lao ngay vào vòng tay Thịnh Ngật, mùi gỗ tùng trên áo chàng khiến nàng say như rượu. Có những buổi chiều tà, nàng ngả đầu gối lên đùi hắn, cười khẽ:
> “Lần sau xuống núi, ta sẽ rất nhớ chàng… thật không nỡ rời đi mà.”
Thịnh Ngật khi ấy chỉ vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, chẳng đáp lời, nhưng ánh mắt nhu hoà hơn bất kỳ lời nào.
---
Và mỗi lần như thế, họ lại quấn lấy nhau – không vội vã, không cuồng nhiệt như lửa, mà là sự giao hòa của hai sinh mệnh thần thánh, từng cái chạm tay đều mang ý nghĩa thề nguyện ngàn năm. Bên ngoài là trăng sáng soi vằng vặc cả núi Vĩ, còn trong phòng là tiếng thở quyện lấy tiếng tim đập, chầm chậm, trân quý.
Họ không biết rằng những giây phút ấy rồi sẽ bị vùi lấp bởi thiên đạo nghiêm khắc.
Nhưng họ đã sống, đã yêu, đã dám chọn lấy nhau – dù chỉ là một đoạn ngắn ngủi trong vòng xoáy vô tận của sinh mệnh bất tử.
Và điều đó... đã đủ để định đoạt mọi đau thương sau này.
---
Lần tiếp theo Thẩm Ninh rời núi, nàng không háo hức như mọi lần trước. Không nói cho Thịnh Ngật biết, không để ai tiễn đưa, nàng chỉ lặng lẽ bước đi – mang theo trái tim đang âm ấm tình yêu và niềm tin vào nhân gian.
Nhưng lần này, nhân gian không chờ nàng bằng hoa đào nở, mà là bằng lửa cháy, máu tanh và xác người lạnh ngắt.
---
Khi Thẩm Ninh đến núi tổ Trầm gia, nơi từng linh khí dồi dào, từng là chốn thanh tịnh an ổn, đã biến thành một bãi chiến trường khét lẹt mùi hủy diệt. Bầu trời đen kịt, những cột khói bốc cao từ mái điện thờ bị thiêu rụi, bên dưới là la liệt xác người.
Đám loạn binh kéo lên núi – chúng nghe lời đồn rằng Trầm gia giữ kho báu lớn nhất nhân gian, nên điên cuồng xông tới, giết – cướp – hủy hoại, không để lại gì ngoài tang tóc.
---
Nguyên Ninh, khi ấy, đã không còn là vị thần ôn hòa trầm lặng mà nàng từng biết.
Hắn đang thi triển kết giới, che chở cho một nhánh con cháu Trầm gia trốn theo mật đạo ra khỏi núi. Còn bản thân, hắn giấu toàn bộ kho báu của Trầm gia vào khe núi sâu, tự mình phá huỷ bản đồ, phong ấn lối vào. Khi hắn quay lại điện thờ, là lúc…
> A Ly – chủ mẫu Trầm gia đời ấy – lao mình vào trụ đá giữa điện thờ, máu chảy đỏ nền đá, giữ lại trinh tiết sau khi chống cự tàn quân.
Thẩm Ninh đứng đó, không bước kịp lên, cũng không kịp cản.
---
Lần đầu tiên, nàng thấy Nguyên Ninh như thế.
Hắn đỡ lấy thi thể không còn thở của A Ly, thần sắc lạnh đến tận xương. Rồi, hắn giao thần hồn của nàng ấy cho Thẩm Ninh với giọng trầm thấp:
> “Giúp ta… để đứa bé này không phải bước vào U Minh một mình.”
Rồi Nguyên Ninh đứng dậy, bước ra giữa điện thờ – từng cánh hoa ngọc lan bắt đầu rơi xuống từ không trung, không còn là biểu tượng của yên bình, mà là lời nguyền báo tử.
Cơn mưa hoa ngọc lan ấy, đẹp đến rợn người – và máu, rất nhiều máu loạn binh đổ xuống mặt đất chỉ sau một khắc.
---
Nguyên Ninh – thần linh được sinh ra từ trời đất – đã giết sạch loạn binh.
Không tha một ai.
Chỉ cần ngươi chạm vào Trầm gia, dù là kẻ tàn bạo hay kẻ chỉ lỡ đặt chân sai lối – ngươi đều phải chết.
---
Thiên đạo nổi giận.
Sấm sét rạch nát bầu trời.
Một vị thần sát hại sinh linh – dù chúng đáng chết – thì vẫn là tội lỗi với trật tự của thiên mệnh.
Từng đạo thiên lôi giáng xuống đầu hắn, lôi kéo thần hồn hắn ra khỏi cơ thể. Thẩm Ninh kinh hãi muốn xông đến, nhưng kết giới lửa ngọc lan ngăn nàng lại – vì Nguyên Ninh không muốn ai nhìn thấy mình tan rã.
---
Rồi… thiên địa đột ngột yên tĩnh.
Vì…
Tất cả con cháu Trầm gia thoát ra được, đang ở đầu núi lạy tạ tổ tiên giữa cơn giông lửa. Họ khóc, họ cầu khấn, họ đốt đèn hương dưới mưa, tay không ngừng run rẩy:
> “Tổ tiên ơi, xin che chở… xin người cứu chúng con…”
Sự thành kính ấy… như một sợi dây cứu rỗi thần hồn của Nguyên Ninh.
Dù vỡ vụn, hắn vẫn tồn tại – nhờ vào đức tin, lòng biết ơn và tình cảm thực tâm của con cháu.
---
Thẩm Ninh quỳ giữa bầu trời tro tàn.
Lần đầu tiên, nàng sợ hãi nhân gian.
Nơi đây có những đứa trẻ bị đốt cháy cùng mẹ, có người đàn bà giữ trinh tiết bằng cái chết, có vị thần bị trừng phạt khi ra tay bảo vệ kẻ yếu, có những con người không xứng đáng được sống, nhưng cũng có những người xứng đáng được yêu thương đến tận cùng.
Và... có lẽ chính vì nàng yêu thương tất cả, không phân biệt, không cân nhắc, nên tội nghiệt đầu tiên của nàng với thiên đạo… cũng bắt đầu từ đây.
---
Cái chết của A Ly – không chỉ là sự kết thúc của một sinh mệnh kiên cường, mà còn là một cái giá máu để đổi lấy sự tự do cho một kẻ không nên bị giam cầm.
Máu nàng, đỏ tươi nhuộm trụ đá giữa điện thờ, thấm qua hoa văn cổ xưa, nhuộm lên phong ấn từng trói chặt Nguyên Ninh suốt mấy trăm năm. Một tiếng rắc cực khẽ vang lên – như tiếng xiềng gãy, như tiếng tim đau, như một khúc đoạn tuyệt giữa thần linh và nhân loại.
Nguyên Ninh được giải phong ấn.
Nhưng cái giá là quá đắt.
---
Lôi kiếp từ thiên đạo không để yên cho một vị thần vừa được thả tự do mà giết hàng trăm sinh linh.
Dù hắn cứu người, dù hắn trừng kẻ ác, thiên mệnh là thiên mệnh.
Từng đạo sấm sét rạch nát bầu trời, đánh thẳng vào thần hồn vừa mới được thả. Cơn đau không chỉ là da thịt – mà là linh hồn bị xé toạc, thần lực vỡ tan như thủy tinh bị chấn động.
Nguyên Ninh sống sót. Nhưng không còn rời khỏi núi tổ Trầm gia được nữa.
Hắn giờ đây, chỉ có thể bám vào linh khí nơi mình sinh ra, sống bằng sự thờ phụng, sống bằng thành kính của con cháu, và... sống để canh giữ mảnh đất đầy máu và nước mắt ấy.
---
Sau khi vá lại từng mảnh thần hồn rách nát cho hắn bằng chính linh lực của mình, Thẩm Ninh ngồi lặng dưới gốc ngọc lan, nghe hắn nói bằng giọng khàn đục:
> “Hắn phải biết… A Ly đã vì Trầm gia mà chết.”
> “Hãy đi tìm Tiểu Trầm Vọng, đưa hắn trở về.”
---
Trầm Vọng.
Tông chủ đương thời của Trầm gia, phu quân của A Ly, là người duy nhất không có mặt khi đại hoạ giáng xuống.
Thẩm Ninh rời núi, mang theo lời nhắn của Nguyên Ninh, cưỡi mây, bẻ gió, xuyên rừng, vượt lửa, tìm đến khắp nơi trên bản đồ chiến loạn.
Nàng đến biên giới phía tây, nơi từng có thư báo rằng Trầm Vọng ra trận.
Nàng lật những đống xác cháy khô, nhìn vào những cặp mắt không còn ánh sáng, lắng nghe từng tiếng thoi thóp sắp lụi tàn.
Nàng hỏi đám tướng lĩnh bị thương, xem lại sổ quân, bản ghi tử trận.
Không có tên Trầm Vọng.
Không trong danh sách tử trận.
Không trong đám tàn binh.
Không một ai còn nhớ rõ đã thấy hắn rời khỏi doanh trại.
Không có manh mối… như thể Trầm Vọng đã bốc hơi khỏi nhân gian.
---
Kỳ lạ.
Hắn không chết, nhưng cũng không sống.
Không ai nhìn thấy hắn ngã xuống, nhưng cũng không ai thấy hắn còn đứng dậy.
Cứ như… hắn chưa từng tồn tại, hoặc là… hắn đã bị vận mệnh xoá tên.
---
Thẩm Ninh trở về, đứng trước Nguyên Ninh, chỉ có thể lắc đầu.
Mắt hắn khẽ khép lại – không giận, không đau, chỉ là một tầng u tối phủ lên đáy hồn vốn đã mỏng manh.
> “Vậy thì… hắn còn nợ nàng… kiếp này,”
“Nếu thiên đạo còn chút công bằng… một ngày nào đó… hắn sẽ trở về.”
---
Lần này khi trở về núi Vĩ, Thịnh Ngật phát hiện Thẩm Ninh rất khác.
Nàng như ngọn gió quấn lấy chàng, từng nhịp thở, từng ánh mắt, từng cái vuốt ve — không phải chỉ là mê luyến, mà như thể muốn khắc sâu từng chút của người kia vào xương tủy, như thể sợ một mai thức dậy, chàng đã biến mất khỏi cõi thế gian.
Bên trong tĩnh thất nhỏ phủ đầy hương mộc, dưới vách đá nơi tùng xanh lặng lẽ reo, hai thân thể quấn lấy nhau, thở gấp, gọi tên nhau như muốn níu giữ cả vĩnh hằng.
Khi Thịnh Ngật tiến sâu vào nàng, khi từng cơn sóng tình kéo đến như ngọn triều mãnh liệt, thì hắn chợt khựng lại — bởi... Thẩm Ninh đang khóc.
Lần đầu tiên từ khi khai mở linh trí, nàng bật khóc như một phàm nhân.
Giọng nàng nghẹn lại giữa những đợt sóng run rẩy:
> “Thịnh Ngật… ta sợ.”
> “Ta sợ… một ngày nào đó, ta và chàng sẽ giống như A Ly và Trầm Vọng…”
> “Một người chờ đợi đến chết. Một người không bao giờ trở về, rồi tan vào hư vô.”
Hơi thở nàng ngắt quãng, nước mắt tràn xuống gò má ửng đỏ, thấm vào vai chàng, khiến tim hắn như bị siết lại.
> “Ta sợ ta… sẽ như Nguyên Ninh… mất kiểm soát bản thân… để rồi bị thiên đạo mạt sát.”
> “Sợ… sẽ không còn cơ hội để chạm vào chàng… như thế này nữa.”
---
Thịnh Ngật ôm nàng thật chặt, tay vuốt nhẹ mái tóc đã rối vào mồ hôi và lệ.
Hắn hôn lên mi tâm nàng, không nói gì — bởi hắn biết, nỗi sợ đó là có thật.
Yêu, đối với một thần linh mà nói, không phải chỉ là lầm đường, mà là phản bội cả thiên mệnh.
Và nếu có trả giá… thì sẽ trả bằng sự tồn tại.
---