Ngàn năm trước.

Trong biển mây trắng xóa của núi Vĩ, nơi không còn dấu chân phàm nhân, có một cung điện bị lãng quên. Không ai biết cung điện đó có từ bao giờ, cũng không ai nhớ đã từng có ai sống ở đó. Chỉ biết, nơi ấy quanh năm có tuyết trắng rơi như hoa, mà dưới mái ngói cong vút, vẫn có khói lam vương vấn — như thể ai đó vẫn còn đang tu hành giữa vũ trụ rộng lớn.

Một ngày nọ.

Giữa lúc bình minh vừa lên, một luồng linh khí tụ lại trong tĩnh lặng.

Một linh hồn mới được thai nghén từ thiên địa — Thẩm Ninh — mở mắt lần đầu tiên.

Cô không khóc. Cũng không run rẩy.

Ánh mắt ấy rất trong. Trong đến mức khiến trời đất cũng như ngừng lại một khắc.

Và ngay giây phút mở mắt đầu tiên, ánh nhìn của cô dừng lại trên một người nam nhân.

Hắn ngồi cách đó không xa, đang nhen một đốm lửa nhỏ, tay cầm ấm trà. Tuyết rơi vào vai áo hắn, tan ra thành nước nhưng không khiến hắn bận lòng.

Hắn có nụ cười dịu dàng vô cùng. Dịu dàng như thể thế gian này dù có xấu xa đến đâu, hắn cũng sẽ vì chúng sinh mà giữ lại ánh sáng.

Ánh mắt ấy… nụ cười ấy…

Là thứ đầu tiên Thẩm Ninh nhìn thấy.

Và vì là thứ đầu tiên, nó trở thành tất cả.

> “Thiên đạo có quy tắc.”

> “Khi một vị thần hoặc linh hồn cao cấp khai mở linh trí, thứ đầu tiên mà họ nhìn thấy, sẽ khắc vào thần hồn — trở thành điều họ yêu mến nhất, mãi mãi.”

Với Nguyên Ninh, thứ đầu tiên anh nhìn thấy sau khi khai linh là núi tổ Trầm gia — nên dù bị phong ấn, bị xem là công cụ, anh vẫn yêu thương vùng đất ấy, yêu cả Trầm gia, yêu đến tận cùng…

Với Thẩm Ninh, ánh mắt đầu tiên ấy là Thịnh Ngật.

Nàng không biết tên hắn, không biết thân thế hắn, chỉ biết đó là một tiên nhân đang tu hành, là người đã vẽ linh đồ để nàng thức tỉnh, là người đưa linh khí vào lòng nàng để nàng sinh ra trên đời.

Và cũng là người nàng yêu — không phải vì muốn, mà vì thiên mệnh đã định.

---

Trên đỉnh núi Vĩ quanh năm bốn mùa tuyết phủ, gió thổi nhẹ tựa khói trầm, là nơi thế nhân chưa từng đặt chân đến. Trong cung điện băng lam ấy, có một người đàn ông áo trắng, mỗi ngày đều châm trà, giảng đạo, kể chuyện về thế gian, kể cho một cô gái thần sắc như tuyết sớm, vừa mới bước vào cuộc đời.

Thịnh Ngật dạy nàng cách nắm lấy một cánh tuyết mà không làm nó tan, cách lắng nghe gió thì thầm, cách cảm nhận linh khí trong từng mạch đất, ngọn cỏ. Khi nàng hỏi, vì sao nàng được sinh ra, chàng chỉ mỉm cười.

> “Trời đất sinh ra ngươi là một phúc lành. Giống như Khang Ninh, như Nguyên Ninh. Các ngươi đều là thần được sinh từ linh khí trời đất, để giữ sự cân bằng cho nhân gian.”

> “Vậy… có nhiều người như ta không?”

> “Không nhiều đâu,” Thịnh Ngật lắc đầu, “Ngươi là một trong ba linh thể thuần túy nhất được sinh ra trong nghìn năm trở lại. Khang Ninh sống ở núi Tang Lạc, Nguyên Ninh bị đưa về một nơi gọi là Trầm gia. Còn ngươi… được sinh ra nơi yên bình nhất – núi Vĩ này.”

Thẩm Ninh yên lặng nghe, đôi mắt long lanh như đang ghi nhớ từng chữ.

Chàng kể rất nhiều cho nàng về nhân gian.

Về những làng chài nhỏ ven sông nơi người dân chắp tay cầu nguyện mỗi mùa nước lên.

Về những vị thần nhỏ được tôn thờ trong từng điện thờ phủ bụi.

Về những điều tốt đẹp mà thần linh nên làm: ban phúc lành, xoa dịu oán khí, và giữ sự cân bằng giữa thiên – địa – nhân.

Mỗi khi kể đến Nguyên Ninh, giọng chàng có chút ngậm ngùi. Vị linh thể ấy bị đưa về Trầm gia từ khi còn non yếu, bị ràng buộc bằng khế ước tổ tiên, chưa từng tự do sống một ngày nào.

Mỗi khi nhắc đến Khang Ninh, ánh mắt chàng lại như khẽ chùng xuống. Vị kia sống ẩn dật, mạnh mẽ nhưng cực đoan, rất dễ bị thiên đạo trừng phạt nếu đi lệch một bước.

Chỉ có nàng là khác.

Nàng được sinh ra trong tự do, được chàng nuôi lớn bằng linh lực và yêu thương, được chàng che chở khỏi ánh nhìn của thiên đạo, được sống như một người bình thường.

Và những năm tháng ấy, nàng và chàng sống bên nhau như thế — không là thần, không là tiên, chỉ là một người nam nhân và một nữ nhân, giữa tuyết phủ trắng ngần, có trà nóng, có sách kinh, có tiếng cười không lời.

Chỉ tiếc…

> Thiên đạo không cho phép một linh thể yêu phàm nhân.

> Càng không cho phép một sứ giả được sinh ra vì thiên địa lại ở lại nơi núi sâu, cắt đứt trách nhiệm với nhân gian.

Và rồi ngày đó cũng đến — ngày tuyết đầu mùa rơi trắng đến tận bậc thềm điện, khi một luồng khí tím ngắt xé trời giáng xuống núi Vĩ…

---

Sau mười một năm bên nhau nơi núi Vĩ, vào một sớm tinh mơ, Thịnh Ngật đặt tay lên đỉnh đầu nàng, giọng dịu dàng như suối nguồn:

> “Thẩm Ninh, đã đến lúc ngươi rời khỏi núi Vĩ rồi.”

> “Tại sao? Ở đây không tốt sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn trong veo như thuở đầu tiên mở mắt nhìn thấy gương mặt dịu dàng của chàng.

> “Bởi vì ngươi được sinh ra không phải để ở lại núi này mãi mãi. Ngươi là phúc thần, trời đất sinh ra ngươi là để thấu hiểu nhân gian, rồi ban cho họ những điều tốt đẹp nhất.”

Nàng im lặng rất lâu.

Cho đến khi gió sớm mang theo hương tuyết cuối mùa thổi nghiêng rèm trúc, nàng mới nhẹ gật đầu: “Vậy… ta đi đâu trước?”

Thịnh Ngật đáp không chút do dự:

> “Đến nơi mà trái tim ngươi chỉ dẫn.”

---

Khi Thẩm Ninh đến núi tổ Trầm gia, nơi này đang chìm trong khí tức nặng nề. Khắp đất trời đều như phủ một lớp u buồn, bởi chiến loạn trăm nơi, bởi vì nơi này đang giam giữ một vị thần.

Truyền thuyết trong dân gian kể rằng ở nhà tổ Trầm gia có một vị “lão tổ ban phúc”, từng cứu hàng nghìn sinh linh thoát khỏi oán khí, nhưng rồi không hiểu sao bị chính tổ tiên Trầm gia phong ấn lại, khóa chặt trong thần điện phía sau núi.

Thẩm Ninh bước chân vào Trầm gia, giữa lúc gió tháng Ba đang thổi nhẹ, hương ngọc lan đầu mùa vừa chớm nở. Cô chưa kịp đi sâu vào điện chính thì đã nghe một giọng đàn ông từ trên… cây vọng xuống:

> “Ngươi là ai? Lại là một đứa nhỏ tới xin phúc hả?”

Nàng ngẩng đầu. Trên cành cây ngọc lan cao cao sau điện thờ, một người đàn ông vận bạch y nhàn nhã nằm ngửa, tay cầm một quyển sổ nhỏ, chân đong đưa qua lại.

Gió thoảng qua, vài cánh hoa ngọc lan rơi xuống bàn đá bên dưới — nơi có một cuốn nhật ký bằng mực đỏ nhạt, còn đang viết dở.

Vị thần nọ vẫn lười biếng nằm đọc, bỗng nhíu mày:

> “Chậc, Tiểu A Ly viết cho Tiểu Trầm Vọng mà còn văn vẻ thế này à… Hở? Lại còn vẽ hình trái tim...”

Lúc này, hắn mới liếc mắt nhìn xuống — và ánh mắt ấy, lần đầu tiên chạm vào ánh mắt của Thẩm Ninh.

Hắn thoáng khựng lại.

> “Cô không phải con cháu nhà họ Trầm đúng không?”

Thẩm Ninh khẽ nghiêng đầu, chắp tay thi lễ:

> “Ta là Thẩm Ninh. Tới để học về nhân gian.”

> “Còn ta...” Người kia từ tốn nhảy xuống đất, bạch y tung bay trong gió, “...là Nguyên Ninh. Một vị thần đã bị vứt xó ở đây mấy trăm năm rồi.”

---

Và chính như vậy, một phúc thần vừa từ núi cao xuống nhân gian, gặp một vị thần bị phản bội đang đọc trộm nhật ký của hậu nhân, giữa hương ngọc lan thơm nồng và chiến loạn mịt mờ.

Một cuộc gặp không mang ý nghĩa gì trong mắt thiên đạo.

Nhưng lại khiến vận mệnh của họ từ đó... vĩnh viễn ràng buộc.

---

Sau khi Nguyên Ninh nhảy xuống từ cành cây, hắn phủi phủi vạt áo rồi tiện tay gom lại mấy cánh hoa ngọc lan rơi lả tả thành hình tròn, ngồi xuống như thể đây là nơi hắn vẫn ngồi suốt mấy trăm năm qua. Ánh mắt nửa hờ, nửa lười biếng, nửa lạnh nhạt.

Thẩm Ninh cũng theo hắn ngồi xuống. Gió nhẹ cuốn tóc nàng, mang theo hương trầm và gió trời.

Nàng hỏi rất khẽ, nhưng từng từ lại như chạm vào vết thương của hắn:

> “Ngươi không hận nhân gian sao? Không hận Trầm gia?”

Nguyên Ninh không lập tức trả lời. Hắn ngắt một cánh ngọc lan, xoay xoay trong tay, nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá.

Hắn đáp bằng giọng đều đều, gần như chán ngán:

> “Hận thì sao? Giết sạch chúng? Nguyền rủa chúng? Đạp đổ nhà tổ, thiêu rụi miếu thờ, rồi ngồi cười trên tro tàn?”

Hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng. Lần đầu tiên, trong đôi mắt tưởng như bất cần ấy lại ánh lên một nét... dịu dàng đến kỳ lạ:

> “Ta được sinh ra bởi trời đất. Nhân gian là nơi đầu tiên ta thấy. Trầm gia là gia tộc đầu tiên ta sống cùng. Ta từng nghĩ, nếu đã gọi ta là ‘lão tổ’, thì ta sẽ làm một vị tổ tông thật tốt.”

Thẩm Ninh cúi đầu, im lặng lắng nghe.

Nguyên Ninh chống một tay lên đầu gối, chậm rãi nói:

> “Bọn họ phản bội ta, lợi dụng ta, phong ấn ta. Nhưng cũng là họ – những đứa nhỏ hậu sinh ấy – mỗi năm vẫn thấp hương, vẫn cầu nguyện, vẫn đứng dưới cây ngọc lan này khấn khứa đủ điều: cưới được vợ đẹp, thi đỗ trạng nguyên, người thân tai qua nạn khỏi…”

Hắn nhếch môi cười, một nụ cười nửa chua chát nửa mỉa mai:

> “Mà ta… lại cho hết.”

> “Tại sao?” – Thẩm Ninh hỏi khẽ.

> “Vì... ta nhớ. Nhớ cái lúc chưa bị phong ấn, ta từng đi ngang qua một đám trẻ con Trầm gia, chúng vỗ tay reo lên gọi ta là ‘lão tổ tông’, dúi cho ta cái bánh tổ nếp nướng còn cháy cạnh.”

“Vì ta nhớ một Trầm Vọng, ngốc đến mức dâng hương sai tên, ta vẫn giúp hắn thắng trận, rồi ngồi cả đêm nghe A Ly viết thư tình cho hắn mà không chê dòng nào quá sến.”

“Vì ta nhớ...” – hắn nhìn lên ngọn ngọc lan, mắt xa xăm – “...ta từng tự nguyện yêu thương nơi này.”

Hắn dừng lại rất lâu, rồi mới khẽ nói như một lời kết:

> “Ta không hận, Thẩm Ninh. Vì nếu có hận, ta cũng đã tan biến lâu rồi. Còn ta bây giờ, sống dai đến vậy, là vì ta vẫn còn muốn che chở cho chúng.”

---

Thẩm Ninh không nói gì nữa. Gió thổi qua làm tóc nàng lay động nhẹ.

Nàng cúi đầu, nhìn cánh ngọc lan trong tay Nguyên Ninh, tự hỏi:

Lòng bao dung đến thế, là do được trời đất sinh ra, hay do hắn tự học được trong những năm tháng bị phản bội?

---

Sau khi rời núi tổ Trầm gia, Thẩm Ninh theo mạch linh khí trời đất mà đến một nơi khác – núi Tang Lạc.

Trên lưng trời uốn cong mây trắng, miếu sơn thần tọa lạc trên một triền núi rộng lớn, hương khói quanh năm không dứt. Bậc đá dài dẫn lên đỉnh núi luôn có dấu chân người – kẻ cõng mẹ cầu an, người dắt con cầu học, thiếu nữ trẻ cầu duyên, tướng quân trước trận đánh cầu thắng lợi, người bệnh nặng cầu sống thêm một năm nữa…

Tất cả đều tin rằng — sơn thần nơi đây luôn linh ứng.

Thẩm Ninh đứng từ đỉnh đá cao nhất, vạt váy trắng đung đưa trong gió, ánh mắt bình thản nhìn về ngôi miếu rực đỏ dưới ánh nắng chiều. Tiếng chuông bạc ở cổ chân nàng khẽ rung.

Linh khí nơi này… rất mạnh.

Và người nàng muốn gặp, cũng đến rồi.

Một bóng người áo bào dài bước từ trong miếu ra. Mắt phượng, mày kiếm, nụ cười như mặt trời ấm sau cơn bão, dịu dàng lại có phần cao ngạo – Khang Ninh, kẻ mở mắt sớm nhất trong ba thần linh được sinh ra từ linh khí trời đất.

“Thẩm Ninh.” – hắn gọi tên nàng, như thể đã quen biết từ kiếp trước.

“Ngươi biết ta?”

“Đương nhiên. Ta cảm nhận được sự xuất hiện của đồng loại như ta, như Nguyên Ninh.”

Thẩm Ninh im lặng một lát rồi bước xuống vài bậc đá, đứng gần hắn hơn.

Nhìn ánh mắt người người dưới núi đang ngước lên thành kính, nàng hỏi:

> “Ngươi sẽ vĩnh viễn ban phúc lành cho nhân gian chứ?”

Khang Ninh không trả lời ngay. Hắn đưa mắt nhìn xuống chân núi, nơi những dải lụa đỏ cầu nguyện bay phấp phới, nơi trẻ con ngẩng đầu chắp tay khấn, nơi người mẹ già dắt đứa nhỏ trèo từng bậc đá cầu một năm yên lành.

Hắn mỉm cười:

> “Đương nhiên rồi. Chỉ cần họ thành kính phụng thờ ta... ta sẽ ban phúc cho họ.”

Giọng hắn tràn đầy kiêu hãnh nhưng cũng đầy hứa hẹn.

Thẩm Ninh nhìn hắn, mắt hơi cụp xuống:

> “Vậy nếu một ngày... họ quên ngươi thì sao?”

Khang Ninh bật cười như thể nàng vừa kể một câu chuyện đùa:

> “Không đâu. Chỉ cần họ còn cần, ta sẽ mãi là thần linh của họ.”

---

Lúc ấy nàng chưa biết — câu trả lời này không sai, nhưng cũng là khởi đầu của lời nguyền.

Vì một vị thần trao phúc vì được thờ phụng… thì một ngày hết được thờ phụng, liệu còn giữ lòng nhân từ?

---

Sau mười năm nhân gian bể dâu, Thẩm Ninh trở về lại núi Vĩ. Ánh trăng bàng bạc rơi trên lối đá cổ kính, khóm trúc trước điện vẫn rì rào trong gió như thể chưa từng có gì thay đổi.

Chỉ có lòng nàng... đã khác rồi.

Nàng bước vào cung điện đá, nơi Thịnh Ngật đang ngồi như mọi ngày, giữa làn khói hương nhàn nhạt. Chàng vẫn là tiên nhân áo trắng năm xưa, ánh mắt trầm ổn và nụ cười dịu dàng, như thể nhìn xuyên qua thời gian.

> “Ngươi đã về.” – chàng nói, không hỏi gì, chỉ giương mắt nhìn nàng, trong mắt có cả trời sao.

Thẩm Ninh ngồi xuống đối diện chàng, nhẹ tựa mây rơi. Nàng bắt đầu kể:

> “Ta đi qua một vùng chiến loạn... gươm giáo, máu và tro bụi hòa vào nhau, mùi tanh nồng như phủ lên cả bầu trời. Có một đứa bé ôm xác mẹ mà không khóc được nữa, ta chỉ... giúp nó ngủ một giấc dài bình yên.”

Giọng nàng trầm lắng.

> “Rồi ta đến một ngôi làng nhỏ bị dịch bệnh. Họ sợ hãi đến mức đốt cả nhà của kẻ bị bệnh đầu tiên, thiêu luôn người sống lẫn kẻ chết. Ta thổi tan làn khói độc trong gió, để người sống được sống thêm một chút...”

Thịnh Ngật không nói, chỉ rót một chén trà nóng, đặt về phía nàng.

> “Ở một con phố lớn, ta thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi. Nó run rẩy, bị lạnh đến tái người... Ta không biết phải làm gì, chỉ có thể để lại bên nó một chút linh lực ấm áp, có lẽ ai đó sẽ tìm thấy nó…”

Ánh mắt nàng hơi cụp xuống.

> “Còn có một con nai con mắc vào bẫy thợ săn. Ta gỡ nó ra... nhưng nó lại sợ hãi bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại.”

> “Ta nghĩ… ta ban phúc cho nhân gian. Nhưng không phải lúc nào phúc lành cũng được đón nhận.”

Một làn gió thổi qua, mái tóc nàng bay nhẹ.

Thịnh Ngật vẫn im lặng, cuối cùng mới chậm rãi nói:

> “Ninh Ninh, ngươi đã thấy rồi. Thần không thể cứu cả thế gian. Nhưng chỉ cần một sinh linh còn sống vì lòng nhân ái, thì thiên đạo vẫn chưa đoạn tuyệt.”

> “Ngươi đã làm tốt rồi.”

Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt nàng ánh lên thứ cảm xúc không tên. Rồi nàng hỏi:

> “Vậy nếu ta một ngày không còn là thần, không còn ban phúc được nữa… ngươi có còn nghĩ ta đã làm tốt không?”

Thịnh Ngật nhìn nàng thật lâu, ánh mắt như ánh trăng ngà phủ lên suối mát. Rồi chàng đưa tay chạm nhẹ vào mi tâm nàng:

> “Ngươi là linh khí trời đất sinh ra. Chỉ cần ngươi tồn tại… đã là một phúc lành rồi.”

---

Câu nói ấy, nàng nhớ suốt nghìn năm về sau.

Vì có lẽ… từ khoảnh khắc đó, nàng đã không chỉ muốn ban phúc cho nhân gian nữa, mà còn muốn ở lại nhân gian, chỉ vì một người.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play