Tai Sầm Vụ trắng như tuyết ửng hồng, ngay lập tức ngoan ngoãn hẳn lên, nhưng cũng chỉ ngoan được vài giây, cậu lại đưa tay nhéo lấy vành tai đang lạnh buốt ửng đỏ của Tạ Quy Lan, sau đó bò lại gần nhìn chằm chằm sườn mặt hắn.
Tạ Quy Lan biết chắc Sầm Vụ rất thích mặt hắn, hắn nghĩ cũng thoáng: diện mạo là một phần của hắn, Sầm Vụ đã mê mẩn khuôn mặt này, thì thích con người hắn chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tạ Minh Thành và Tống Lệnh Vi coi như cũng làm được một chuyện tốt, gien cũng tạm được, nếu Sầm Vụ bằng lòng kết hôn với hắn, hắn cũng có thể để Tạ Minh Thành và Tống Lệnh Vi ngồi bàn chính.
Lông mi Tạ Quy Lan rất dài, Sầm Vụ nhìn thấy tuyết đọng mỏng trên lông mi hắn, liền giơ tay khẽ chạm, Tạ Quy Lan quay đầu nhìn cậu, đôi môi mỏng hơi cong lên, gương mặt Sầm Vụ vẫn còn dính nước mắt, vậy mà bị nụ cười ấy dụ đến mơ màng, suýt nữa thì cũng cười theo.
Chỗ này cách nhà họ Sầm còn hơi xa, hai người ngồi mấy trạm xe buýt, đợi xuống xe rồi, Tạ Quy Lan lại cõng cậu lên, cứ thế cõng về tận cửa biệt thự nhà họ Sầm mới thả xuống.
Sầm Vụ loạng choạng, Tạ Quy Lan nắm lấy cằm cậu, Sầm Vụ còn tưởng hắn lại định thân thiết gì đó, lập tức há miệng định mắng.
Tạ Quy Lan cúi đầu, ánh mắt đào hoa trầm tĩnh nghiêm túc nhìn cậu, rồi bất ngờ nói: “Tôi yêu cậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play