[3]
10
?
Ta véo cổ mình, tức giận nói: “Chắc chắn y đã quên ta từ lâu rồi ~”
[Nam chính quay lại khẳng định không phải vì cô!]
Hệ thống cứng ngắc để lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng chìm vào im lặng.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người kia vẫn tiếp tục vang lên bên tai ta.
Tiêu Thanh Lâm trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cản hắn lại, hoặc giương cung bắn hạ hắn.”
Thuộc hạ của hắn im lặng một lúc: “Thái tử điện hạ, như vậy không thích hợp, Giang tiểu Tướng quân là…”
Bọn họ muốn lôi kéo người ta.
Nếu bắn c.h.ế/t người ta thì phải làm sao?
Tiêu Thanh Lâm nói: “Hắn không dễ c.h.ế/t thế đâu, đừng để hắn tới đây.”
Hắn dừng lại rồi nói thêm: “Hoặc là dùng một hòn đá đập vào đầu hắn, xem xem chúng ta có thể khiến hắn mất trí nhớ lần nữa hay không.”
“...”
Bây giờ, ngay cả ta cũng phải im lặng.
Dù không nhìn thấy gì, nhưng trước sự im lặng kỳ dị này, ta cũng có thể cảm nhận được sự bối rối và sụp đổ của thuộc hạ hắn.
Ta lại giơ ngón giữa lên trên không trung.
Không phải hắn nói muốn dùng ta để kiềm chế người ta hay sao?
Bây giờ lại sai người hãm chân người ta, lấy đá chọi lõm đầu người ta cho người ta mất trí nhớ.
11
Những ngày gần đây, ta cảm thấy Tiêu Thanh Lâm đặc biệt dính người, lúc nào cũng bám ta thật chặt.
Dù tự nhận mình thích ăn thịt, nhưng ta cũng không thể chịu nổi được việc ngày nào hắn cũng tới tấp như vậy.
Giống như không có hoạt động giải trí nào khác, chỉ có mỗi hoạt động đó vậy.
Không biết là do lần đầu tới đây bị ngã xuống nước, khiến cơ thể ta thương tổn, hay là do ta - một kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này, không thể lưu lại huyết mạch của mình nơi đây.
Tóm lại, thân thể này của ta không thể sinh con.
Nếu không, với tần suất của Tiêu Thanh Lâm và Giang Hạc Liên, con ta đã chạy khắp sàn rồi.
Gần đây, hắn thực sự càng ngày càng trở nên thủ đoạn.
Không biết có phải do muốn duy trì tính cách của Giang Hạc Liên hay không, hắn không dám xa rời ta một bước, lúc nào cũng trông rất tươi trẻ.
Nhưng theo dòng chảy thời gian, hắn dần bộc lộ bản chất thật sự của mình.
“Ta của hiện tại và ta của trước kia, ai lợi hại hơn ai?”
Ta vùi mình vào giữa đống chăn.
Ta muốn trốn thoát, nhưng không thể.
Rõ ràng đã hỏi ta chuyện ấy tới vô số lần, tại sao lần nào cũng phải lôi ra hỏi lại, rồi dùng nó tr/a tấ/n ta mới chịu?
Và đương nhiên là ta sẽ nói những gì hắn thích nghe rồi.
Nhưng người trên người ta lại rất lạnh nhạt vô tình.
Khi ta nghỉ ngơi, Tiêu Thanh Lâm lau người cho ta, sau đó thay ga trải giường sạch sẽ.
Chúng ta ngủ chung trên một chiếc gối, hắn chỉnh lại mái tóc lộn xộn của ta.
Hắn đột nhiên hỏi: “Nếu ta dối gạt nàng chuyện gì, nàng có tha thứ cho ta không?”
Ta lười biếng nhướng mi, nói: “Còn phải tùy vào mức độ nghiêm trọng của từng chuyện, nếu nghiêm trọng quá ta sẽ không tha thứ cho chàng.”
Nếu đây là những gì Tiêu Thanh Lâm nói, thì sẽ không ảnh hưởng gì đến ta.
Bởi vì ta thích được phục vụ.
Quan điểm của ta luôn rất rõ ràng, đó là có thể ăn chơi hưởng lạc lúc nào thì cứ vui chơi tiêu khiển lúc đó.
Có lẽ là do nhân tính của ta, ta khó mà yêu một người cho đến lúc c.h.ế/t được.
Bàn tay đang vuốt ve đỉnh đầu của ta khựng lại, thân thể của người bên cạnh thoáng chốc cứng đờ.
Hắn có vẻ hơi khẩn trương, thận trọng hỏi: “Như nào là rất nghiêm trọng?”
Ta chợt nghĩ tới chuyện trêu chọc hắn, sau khi giả vờ suy nghĩ sâu xa, ta nghiêm túc nói: “Ta là người rất bảo thủ.”
Tiêu Thanh Lâm nuốt khan, kế hoạch thổ lộ trong đầu lập tức tan thành mây khói.
Tất cả những gì hắn có thể nghĩ tới, là bản thân hắn đã lừa dối ta.
Ta nói mình là người rất bảo thủ, nếu biết “người phu quân” đã chăm sóc ta suốt năm tháng qua, biết người hàng đêm sênh ca với ta lại là người khác.
Thì khẳng định ta sẽ hận hắn c.h.ế/t mất.
Ta nói tiếp: “Ta cũng là người có xu hướng chạy theo đám đông, ta không thể chấp nhận được chuyện mà đại đa số mọi người cho là nghiêm trọng.”
Tiêu Thanh Lâm đổ mồ hôi đầm đìa.
Trái tim vốn mong chờ đã vỡ tan thành từng mảnh.
Một khi những gì hắn làm bị vạch trần, chắc chắn sẽ bị thế gian chỉ trích.
Vì thế.
Những gì hắn làm, đều hoàn mỹ chạm tới điểm mấu chốt của nữ tử hắn yêu.
12
Nếu như Tiêu Thanh Lâm không đặt ra câu hỏi như vậy trong tình huống bản thân hắn cực kỳ khẩn trương, thì có lẽ hắn đã dùng đầu óc thông minh của mình để phát hiện ra sơ hở trong lời nói của ta.
Nhưng hắn đang rất khẩn trương.
Khi nghe được câu trả lời tương phản với ý muốn trong tim, hắn nhất thời không dám nghe nữa, trái tim và đôi mắt hắn đong đầy tuyệt vọng.
Xong rồi, hắn sẽ phải làm người thay thế suốt cuộc đời này.
Chuyện nông nổi duy nhất trong cuộc đời hắn, là đem lòng yêu thê tử người khác.
Năm tháng trước, Giang Hạc Liên đột nhiên khôi phục trí nhớ, y gấp rút chạy về kinh thành, ngay cả thời gian quay lại từ biệt thê tử kết tóc Thẩm Quân Ngữ của mình cũng không có.
Y chỉ có thể ủy thác cho Tiêu Thanh Lâm, nhờ hắn tạm thời chiếu cố thê tử của mình.
Tiêu Thanh Lâm mặt đối mặt bình tĩnh đồng ý, thậm chí còn ra vẻ do dự một chút để không khiến Giang Hạc Liên nghi ngờ.
Giang Hạc Liên cũng lợi dụng tình thế để tăng thêm lợi ích mà bản thân có thể mang lại cho đối phương.
Kết quả là nam nhân Tiêu Thanh Lâm này quay đầu liền ăn của y, lợi dụng y, thậm chí còn ngủ với thê tử của y.
Từ cơ thể căng cứng của Tiêu Thanh Lâm, ta có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn.
Ta mỉm cười một cái: “Chàng tin thật à? Là đang giỡn ta hay thật sự làm sai chuyện gì với ta, hử?”
Tiêu Thanh Lâm lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nghĩ nương tử của hắn không thể nhìn thấy, nên lại mở miệng nói không.
Nhưng hắn không thể cười nổi, bởi vì mọi lời nói đùa đều là sự thật. Khi đó hắn giỡn với Giang Hạc Liên, nói rằng sẽ cướp thê tử của người nọ, cuối cùng bị người ta suýt nữa đập cho.
Bây giờ boomerang tự đập vào hắn.
Hắn không thể cười nổi chút nào.
Chỉ có thể cầu nguyện thuộc hạ của hắn xử lý càng thêm sạch sẽ, gọn gàng, tốt nhất là khiến Giang Hạc Liên mất trí nhớ lần nữa.