Năm thứ ba ta xuyên không tới đây.
Hệ thống của ta chậm rãi đến muộn.
“Ký chủ yêu dấu~ Phu quân của cô đang vội vã trở về kinh thành giải quyết công việc. Trong khoảng thời gian này, xin ký chủ hãy giữ vững thiết lập nhân vật, chờ đợi cốt truyện mở ra.”
Ta mở to đôi mắt bị m/ù của mình.
Phu quân của ta đang trên đường tới kinh thành.
Thế ai, là ai, là kẻ nào đang trên giường ta thế?
1.
“Có chuyện gì vậy? Nàng cảm thấy không khỏe à?”
Cơ thể ta cứng ngắc, có lẽ đã khiến người bên gối nhận ra.
Cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua người ta, ôm ta vào lòng, hơi thở của ta tràn ngập mùi hương của hắn.
Số là khi bước vào thế giới này, ta không những c.h.ế.t đuối mà còn bị thương, mắt m/ù, thân thể cũng thường xuyên lạnh cóng.
Phu quân ta - Giang Hạc Liên có thân thể vô cùng ấm áp, dù là mùa hè hay mùa đông, hắn đều thích ôm ta thật chặt trong lòng, truyền chút nhiệt độ ấm nóng cho ta.
Ta cũng thích cái ôm đầy an toàn như vậy.
Nhưng lời nói của hệ thống đã làm ta bối rối, ta vô thức đưa tay lên chạm vào cơ thể đối phương.
Vẫn là cơ bụng tám múi, vẫn là khuỷu tay vô cùng săn chắc, thậm chí khi nếm trái cấ.m, hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Vậy tại sao đây lại không phải là hắn!?
Người bên gối phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, ta chợt tỉnh táo và rút tay lại.
Ta đã da kề da với hắn.
Bây giờ là sáng sớm, cử chỉ lại lộ liễu như vậy, không có gì kỳ lạ khi bị hắn dễ dàng phát hiện.
Hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lâý tay ta, nói với chất giọng ngái ngủ,
“Nương tử à, đừng giày vò ta nữa, chính nàng là người khóc lóc cầu xin, chính nàng là người châm lửa, nhưng lại chỉ có mình ta là người đau khổ.”
Nói xong, hắn đưa tay ra xoa xoa lưng ta, ta đỏ mặt, vùi vào lồng ngự/c hắn.
Đêm qua chơi kịch liệt như vậy, nếu không phải ta dùng lại chiêu cũ - nước mắt tuôn rơi, thì không biết hắn có chịu tha ta không nữa.