“Có chuyện gì vậy? Nàng cảm thấy không khỏe à?”
Cơ thể ta cứng ngắc, có lẽ đã khiến người bên gối nhận ra.
Cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua người ta, ôm ta vào lòng, hơi thở của ta tràn ngập mùi hương của hắn.
Số là khi bước vào thế giới này, ta không những c.h.ế.t đuối mà còn bị thương, mắt m/ù, thân thể cũng thường xuyên lạnh cóng.
Phu quân ta - Giang Hạc Liên có thân thể vô cùng ấm áp, dù là mùa hè hay mùa đông, hắn đều thích ôm ta thật chặt trong lòng, truyền chút nhiệt độ ấm nóng cho ta.
Ta cũng thích cái ôm đầy an toàn như vậy.
Nhưng lời nói của hệ thống đã làm ta bối rối, ta vô thức đưa tay lên chạm vào cơ thể đối phương.
Vẫn là cơ bụng tám múi, vẫn là khuỷu tay vô cùng săn chắc, thậm chí khi nếm trái cấ.m, hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Vậy tại sao đây lại không phải là hắn!?
Người bên gối phát ra một tiếng r*n rỉ nghẹn ngào, ta chợt tỉnh táo và rút tay lại.
Ta đã da kề da với hắn.
Bây giờ là sáng sớm, cử chỉ lại lộ liễu như vậy, không có gì kỳ lạ khi bị hắn dễ dàng phát hiện.
Hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lâý tay ta, nói với chất giọng ngái ngủ,
“Nương tử à, đừng giày vò ta nữa, chính nàng là người khóc lóc cầu xin, chính nàng là người châm lửa, nhưng lại chỉ có mình ta là người đau khổ.”
Nói xong, hắn đưa tay ra xoa xoa lưng ta, ta đỏ mặt, vùi vào lồng ngự/c hắn.
Đêm qua chơi kịch liệt như vậy, nếu không phải ta dùng lại chiêu cũ - nước mắt tuôn rơi, thì không biết hắn có chịu tha ta không nữa.
“Hệ thống, vậy nên ý ngươi là– vị phu quân mới cưới của ta chính là nam chính của thế giới này?”
“Y là Tướng quân, nhưng lại bị thương và lưu lạc tới chỗ thôn núi nho nhỏ này của ta?”
[Năm tháng trước, y được thuộc hạ tìm thấy, sau khi khôi phục trí nhớ liền vội vã trở về kinh thành xử lý sự vụ.]
“Thế người bên cạnh ta là ai, là ai, là kẻ nào?”
Ta đang phơi nắng, mắt chớp chớp. Hiện tại ta không bị mù hoàn toàn, có thể coi như cận thị nặng.
Mọi thứ trước mắt ta đều mờ mờ ảo ảo, tựa như những mảng màu lớn hòa quyện vào nhau.
Ngay cả người trước mắt mình, ta thậm chí còn không thể nhìn rõ đó là ai.
[...]
Hệ thống dường như vẫn còn c.h.ế/t lặng trước cốt truyện sụp đổ tới mức không thể diễn tả bằng lời này.
Sau khi thét lên mấy tiếng nhưng không nhận được phản hồi, ta nhận ra rằng có lẽ hệ thống này chẳng có tác dụng gì cho cam. Công dụng duy nhất của nó, chính là cho ta biết thế giới ta xuyên vào là một cuốn tiểu thuyết hư cấu.
Nam chính là đại Tướng quân công trạng lẫy lừng, trước khi xuất chinh đã định ra hôn ước cùng với nữ chính, chỉ đợi thắng lợi sẽ về thành hôn.
Thế nhưng tại thời điểm chinh chiến, nam chính bị kẻ địc/h phục kích, rơi xuống khe núi và trôi dạt theo dòng sông tới một sơn thôn nho nhỏ, tại đây, nam chính được một thôn cô - cũng tức là nữ phụ cứu mạng.
Nữ phụ nhìn thấy y phục và ngọc bội của nam chính, đoán được y có xuất thân không hề tầm thường, thế là nổi lên suy nghĩ lệch lạc, cố tình bồi dưỡng tình cảm cùng với nam chính.
Tuy nhiên, khi nam chính được thuộc hạ của mình tìm thấy, y lại không có bất kỳ tình cảm nào đối với nữ phụ.
Nữ phụ không cam lòng để nam chính cứ thế bỏ đi, liền dùng ân cứu mạng, ép nam chính đưa nàng rời khỏi sơn thôn.
Phần tiếp theo là mở đầu của một truyện ngắn thông thường - “Sau khi thắng lợi trở về, hôn phu của ta mang theo bên người một vị cô nương.”
Sau đó, nữ phụ ngấm ngầm giở trò, nam nữ chính hiểu lầm lẫn nhau, đoạn cuối vừa khổ cho nữ phụ vừa mừng cho nam nữ chính.
Tuy nhiên, do sự chậm trễ của hệ thống, cốt truyện đã đi chệch hướng ngay từ ban đầu.
Ta - với tư cách là một nữ phụ, vì bị xuyên không tới đây đột ngột nên vô cùng hoảng hốt, thậm chí còn vấp phải nam chính đang nằm bên sông, kết quả là bản thân ta bị một hòn đá đâm vào khóe mắt, trở nên mù loà.
Nếu như nam chính không kịp thời tỉnh lại, thì vừa mới xuyên qua ta đã c.h.ế/t đuối luôn rồi.
Chỉ có điều, nam chính không có tình cảm gì đối với nữ phụ?
Ta suy nghĩ một lúc, trong ký ức, nam nhân đó mỗi đêm đều hận không thể yêu c.h.ế/t ta được. Chẳng lẽ, đó là biểu hiện của sự chán ghét?
Hơn nữa, người cứu ta khỏi nước, đòi ta lấy thân báo đáp, dường như cũng chính là y.
Ta nghi ngờ cốt truyện, không nghĩ cốt truyện sụp đổ là lỗi do mình.
Hệ thống tức giận: [Tại sao lại không phải lỗi do cô? Người bên gối của cô câu cửa miệng từ ái thê* biến thành nương tử, cô không cảm thấy có gì không ổn hay sao?]
*(Gốc là 媳妇儿 - tức phụ nhi, nhưng tức phụ nhi (vợ) không nằm trong tiếng Việt, còn tức phụ tuy có nhưng tức phụ là chỉ con dâu.)
Ta dang rộng hai tay, nói: “Không cảm thấy.”
[Cô, bây giờ ta nói cho cô biết, người bên gối của cô đã thay đổi rồi!!! Cô vậy mà không cảm thấy gì cả!!?]
“Không phải vẫn mạnh mẽ, cường tráng, tám khối cơ bụng hay sao? Còn rất gắng gổ nếm trái cấ/m! Đây là điều duy nhất ta mong muốn trong đời còn gì! Đổi một người khác có quan trọng sao? Ta thậm chí còn không biết khuôn mặt của y trông như thế nào, mi mong đợi ta sẽ dành cho y bao nhiêu tình cảm?”
[....]
Sau khi biết cốt truyện, ta không có bất kỳ phản ứng nào, nên sống như nào thì cứ sống thế ấy.
Cho dù ngay từ đầu hệ thống có bảo ta giữ vững thiết lập nhân vật và bám sát cốt truyện thì thái độ của ta cũng không thay đổi nhiều.
Mắt ta bị mù, cái khỉ gì cũng không thể nhìn thấy gì. Ta còn có thể làm gì?
Hơn nữa, ta không học lớp diễn xuất, cũng không biết nhiều về thời xưa, điều duy nhất ta biết về nơi này, là một xã hội phong kiến không mấy thân thiện với phụ nữ. Cho dù đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết hư cấu, thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đã thế, nó còn trông mong ta sẽ sửa lại cốt truyện? Ăn no chờ c.h.ế/t chẳng phải vui sướng hơn sao?
Không nhìn thấy gì mà còn chạy loạn, không rơi xuống sông c.h.ế/t đuối mới lạ!
Hệ thống cùng ta nói chuyện: [Cô không hiểu gì về thời cổ đại sao? Cô không học lịch sử à? Chẳng lẽ cô là sinh viên khoa tự nhiên?]
Ta lắc đầu.
[Chẳng lẽ sinh viên khoa văn cũng không hiểu về thời cổ đại ? !]
“Ta là sinh viên khoa mỹ thuật.”
[...]
Thật là trùng hợp. Một sinh viên mỹ thuật xuyên không về thời cổ đại, đã thế lại còn bị mù. Vô dụng thật chớ!
Ta chắc chắn không thể giống như những nữ chính khác trong tiểu thuyết, nữ phụ nào lại có thể phản công lại đại nữ chủ? Làm thế nào để xoay chuyển cuộc đời nữ phụ? Ta còn khó mà hoàn thành nổi cuộc đời của mình.
[Lần tới hệ thống sẽ tìm đúng chỗ cho ký chủ bắt người.]
Hệ thống tự kỷ.
Ta thuyết phục: “Cố lên! Mi mù mắt chọn trúng ta, bây giờ ta kế thừa đôi mắt mù của mi. Chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta thật nhanh. Dù sao thì cốt truyện cũng đã sụp đổ thành ra thế này. Hãy để ta tận hưởng chút chút hạnh phúc.”
“Chúng ta là châu chấu trên cùng sợi dây, mối quan hệ giữa ta và mi hẳn phải bền chặt hơn mối quan hệ giữa mi và những nhân vật chính đó, đúng không nào?”
Hệ thống thở dài, trong giọng nói có chút cam chịu: [Đành vậy thôi chứ biết làm sao giờ.]
“Được rồi, mi có mắt thì nói cho ta biết nam nhân của ta có đẹp trai hay không.”
[…..lăn!]
[Ta thực sự không biết người bên cạnh cô bây giờ là ai, ta chỉ biết cốt truyện, không thể giúp cô đối phó với bất kì ai.]
[Mà bởi vì sự xuất hiện của cô, cốt truyện đã rơi vào hỗn loạn. Nam chính sớm được tìm thấy, sớm khôi phục trí nhớ, sớm quay về xử lý sự tình.]
Hệ thống nhỏ thực sự không biết người bên cạnh ta là ai, nhưng ta đã đào ra được một từ hay từ miệng nó - soái.
Chỉ cần hắn đẹp trai, đẹp trai chắc chắn không phải nhân vật bình thường trong tiểu thuyết.
Có lẽ ta lại ngủ với boss lớn mà không hay biết ấy chứ, hì hì.
Ta vẫn chưa nói với hệ thống vì ta sợ nó sẽ phát điê/n.
“Nương tử à, ta về rồi.”
A, vị phu quân giả vờ đi săn của ta đã về rồi.
Ta trò chuyện với hắn một lúc như thường lệ, đợi hắn nấu cơm cho ta.
Hệ thống: [Ta thấy cô rất giỏi giả vờ, không để lộ xíu xiu gì cả.]
Ta đáp: “Đây đều là cảm xúc thật của ta, không phải diễn.”
[...Đúng là điê/n mà.]
Bên ngoài có người gọi.
Ta nằm lắc lư trên ghế tựa, không hề có ý nhấc người lên.
Ngươi mong đợi một người mù như ta đứng dậy mở cửa á hả? Ngươi đang đùa ta đấy à? Nếu ta ra đó mà bị ném đá c.h.ế/t thì sao?
Ta ăn trái cây mà nam nhân của mình cắt cho, vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân của hắn truyền từ phòng bếp cho tới cửa sân.
Ta thở dài với hệ thống trong lòng, đời này ta có hai mệnh, hoặc là một cuộc sống hạnh phúc, hoặc là một cái c.h.ế/t trẻ.
Nghĩa là nếu ta không hưởng được phước báo thì ta sẽ c.h.ế/t sớm.
Còn cuộc sống hạnh phúc, có lẽ phải chờ tới tận kiếp sau mới được tận hưởng.
[Lâu vậy mà hắn vẫn chưa trở lại, khẳng định người tìm hắn không phải người bình thường.]
“Hệ thống, mi có thể nói cho ta biết bên ngoài xảy ra chuyện gì không?”
Im lặng một lát, hệ thống nhận mệnh, nói: [Nam nhân hoang dã của cô đang ở bên ngoài nói chuyện với một nam nhân khác.]
“Nói gì vậy.”
Sau một hồi im lặng nữa, cuộc trò chuyện giữa hai nam nhân đột nhiên vang lên bên tai ta.
Giọng nói nghe mười phần xa lạ.
Ta sững sờ một lúc, hay lắm, gã nam nhân hoang dã kia dám đổi giọng khi ở gần ta.
“...Giang Hạc Liên vẫn còn ở kinh thành?”
“Đúng vậy, thuộc hạ phái người tới hãm chân hắn, hiện tại hắn vẫn đang vật lộn ở kinh thành, khoảng thời gian này hắn sẽ không thể trở lại.”
“Được rồi, gây thêm rắc rối cho hắn, đừng để hắn quay lại sớm như vậy.”
“Thái tử điện hạ, khi nào ngài mới hồi kinh? Ở chung với nữ tử đó mãi thì không hợp lễ nghi.”
Mắt ta và hệ thống mở to cùng lúc.
Thái tử điện hạ? ? ?