[2]
[Điều này là không thể——]
Hệ thống hét lên, âm thanh vỡ vụn.
Trước khi ta kịp suy nghĩ gì thêm, một giọng nói khác lại vang lên từ đầu bên kia.
Nam nhân được gọi là Thái tử điện hạ kia nói bằng một giọng khác, giọng nói trầm thấp, âm u, dường như đang trầm tư một lát.
Sau đó hắn nói: “Cô tự có kế hoạch, Giang Hạc Liên quan tâm đến nàng ta. Nàng ta là cách tốt nhất để kiềm chế Giang Hạc Liên.”
Giả sử thời gian trôi qua, nếu khiến nữ tử đó yêu hắn, thì Giang Hạc Liên sẽ không còn là nhân tố không xác định không thể kiểm soát được nữa.
Thuộc hạ của hắn do dự một lúc, cuối cùng mở miệng nói một câu khen ngợi: “Thái tử anh minh.”
Nói nghe khí thế lớn, đường hoàng thật đấy, ta giơ ngón giữa lên trên không trung. Năm tháng rồi mà vẫn chưa có can đảm tháo mặt nạ xuống gặp ta, bắt hắn ăn chay một tuần, xem hắn còn già mồm như thế nữa không.
Hai người bọn họ trò chuyện thêm một lúc.
Nghe hoài khiến ta cảm thấy buồn ngủ, hệ thống trong đầu ta dường như phát điê/n.
Cũng là, dù không nhắc đến tên, nhưng có thân phận Thái tử, lại có quan hệ đối với nam chính.
Thì còn ai ngoài nhân vật phản diện Tiêu Thanh Lâm.
Hệ thống của ta sụp đổ, ta ngủ với nam chính thì thôi, bây giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật phản diện.
Cốt truyện này tan vỡ đến nỗi ngay cả tám trăm con ngựa cùng tám trăm con trâu cũng không thể kéo lại.
Nhưng Tiêu Thanh Lâm và Giang Hạc Liên đã hoán đổi từ khi nào?
Ta cẩn thận suy nghĩ, vì không thể nhìn thấy nên trí nhớ có chút mơ hồ.
Có lẽ là năm tháng trước, lúc Giang Hạc Liên lên núi cứu người.
Lần đó y đi săn trong núi, mãi mà không thấy trở về.
Ta ở nhà cảm thấy bất an, nghĩ y đã xảy ra chuyện gì. Suy cho cùng, ở thời cổ đại, việc c.h.ế/t trong miệng thú rừng khi đi săn trên núi là chuyện thường tình.
Nếu y c.h.ế/t, thì một người mù như ta, sẽ khó có thể sống yên ổn ở cái thời cổ đại này.
Mãi đến khi côn trùng ngoài đồng bắt đầu kêu ríu rít thì cửa sân mới bị đẩy ra.
“Ái thê, ta về rồi.”
Ta vội vã bước ra khỏi phòng. Sống ở đây đã lâu nên ta đã quen thuộc với căn phòng này.
Giang Hạc Liên lao vào, vòng tay ôm chặt lấy ta, như thể muốn hòa tan ta vào xương vào má/u của y, mỗi khi đi săn trên núi trở về, y đều sẽ làm như vậy.
“Sao hôm nay chàng về muộn thế?”
Giang Hạc Liên dường như nhớ ra cái gì, nói:
“Ái thê, ta lên núi gặp phải một con cọp lớn, may mắn có người đi ngang qua giúp ta, nhưng hắn vì giúp ta mà bị thương, ta chỉ có thể mang hắn về nhà.”
“Trên đường về lại tốn thêm chút thời gian.”
Khi y nói lời này, ta dần dần nhận ra trong không khí dường như có mùi má/u tan/h.
Ta chỉ gặp người đó có vài lần. Việc chữa bện/h, cứu người, bón thuốc đều do Giang Hạc Liên một tay đảm nhận.
Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, đã là rất lâu sau khi hắn được đưa về nhà, đến nỗi ta gần như quên mất trong nhà còn có người ngoài.
Hắn nhẹ nhàng chào ta: “Làm phiền rồi, phu nhân.”
Ta bị mù, tất nhiên không biết ánh mắt của người đó nhìn ta tàn nhẫn thế nào.
Buổi tối, khi làn khói từ bấc nến đỏ cuồn cuộn bay lên, ta trèo lên cổ Tiêu Thanh Lâm, mơ hồ nhớ lại những ký ức đã bị cuốn sâu đến tận cùng của mấy tháng trước.
Ta nảy ra ý định trêu chọc.
Ta giả vờ vô ý nói: “Hình như chàng hơi khác so với trước đây.”
Cơ thể của người bên cạnh hơi cử động.
Sau đó hắn hôn vào cổ ta, úp úp mở mở hỏi ta khác biệt chỗ nào.
Ta nói tình yêu khác, mọi thứ đều khác.
“Khác biệt chỗ nào?”
Sau vài lần, ta đổi ý, nói: “Không, không khác gì cả.”
Tiêu Thanh Lâm nhất quyết muốn hỏi đến cùng, như thể nếu không hỏi ra nguyên nhân thì sẽ không bỏ cuộc.
“Bây giờ rất lợi hại!”
Ta suy sụp và hét lên, nếu cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ gục ngã mất.
Hắn bật ra một tiếng cười khúc khích đầy kho*i c*m.
Mặc dù ta không thể nhìn thấy mặt trời mọc hay lặn, nhưng ta có thể nghe thấy tiếng gà gáy và tiếng chim hót líu lo.
Trời đã sáng và thắt lưn/g của ta bị gãy.
Từ khi biết người bên gối đã thay đổi, ta cẩn thận sờ đi sờ lại.
Ta biết tại sao ta không nhận ra có gì không ổn ngay cả khi làm những chuyện thân mật như nếm trái cấm rồi.
Nếu cả hai làm với nhau.
Thì sau đó có thể ta sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng không có.
Vậy chỉ có thể là Tiêu Thanh Lâm đã leo lên giường ta trước khi Giang Hạc Liên rời đi.
Ta và Giang Hạc Liên sống ở căn nhà gỗ này ba năm. Nguồn thu nhập của chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào việc y lên núi săn bắn rồi đem ra chợ bán.
Càng gần mùa đông, y lại càng bận rộn.
Bởi vì cần mua y phục mùa đông cho ta, cần sửa nhà, cần chuẩn bị củi lửa, cần tiết kiệm lương thực.
Ở những vùng sâu vùng xa, tuyết dày thường che khuất các ngọn núi vào ngày mùa đông.
Ngày hôm đó ta đợi rất lâu cũng không thấy Giang Hạc Liên từ trấn trở về.
Tuyết rơi trên mái hiên càng lúc càng dày, trực tiếp làm sập một góc mái nhà. Ta giật mình vì tiếng động, hoảng hốt gọi tên Giang Hạc Liên.
Cánh cửa được đẩy ra, ta tưởng là y đã quay lại.
Không cần suy nghĩ, ta lao mình vào vòng tay y, run rẩy gọi tên y.
Sau một hồi im lặng, nam nhân buông ta ra khỏi vòng tay hắn.
“Phu nhân, là ta.”
Ta hỏi Giang Hạc Liên vẫn chưa về sao, hắn nói chưa, kêu ta mau nghỉ ngơi sớm. Nói mái nhà bị sập một góc, đợi khi tuyết ngừng rơi hắn sẽ sửa lại.
Ban đêm, ta cuộn mình trên giường vì lạnh, nhưng giường mãi vẫn không chịu ấm lên.
Thân thể Giang Hạc Liên ấm áp, y thường sưởi ấm giường cho ta, đặt tay chân lạnh giá của ta vào trong người y, ôm ta vào lòng.
Ngay cả trong một ngày mùa đông lạnh giá, ta cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhưng hôm nay y lại không về.
Trong cơn buồn ngủ, ta cảm giác có người đang nhìn mình, vô thức gọi tên Giang Hạc Liên.
Ngay lúc ta còn tưởng đó chỉ là lầm tưởng của mình, thì trong phòng đã có tiếng đáp lại.
Thanh âm có chút đè nặng, nhưng ta không quan tâm nữa, ta sắp c.h.ế/t cóng tới nơi rồi.
“Sao giờ chàng mới về? Ta lạnh quá. Mau lên sưởi ấm cho ta đi.”
Nam nhân sững sờ một lúc, sau đó trong phòng vang lên một âm thanh xào xạc nhè nhẹ, là tiếng cởi y phục.
Hắn cởi ngoại y ra, có chút lúng túng nằm ở bên kia giường, ta quen đường quen nẻo bò vào lòng hắn, khi chạm vào lớp áo trung y, ta có chút bối rối.
Cơ thể của Giang Hạc Liên sinh ra đã ấm hơn người thường, bình thường y hận không thể cởi hết y phục trong ngoài, khiến cự li tiếp xúc giữa ta và y biến thành con số âm, căn bản không chịu mặc chút ít y phục nào cả.
“Sao hôm nay còn chưa cởi y phục xong? Lạnh quá à.”
Nghe vậy, thân thể đối phương lại cứng đờ, một lúc sau mới đứng dậy cởi nốt y phục.
Ta thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Có lẽ là chúng ta đã ôm nhau mặt đối mặt, môi ta đặt trên ngự/c hắn, toàn thân hắn cứng đờ, thậm chí còn phát ra tiếng ậm ừ không thể kiểm soát.
Ta cảm nhận được sự khó chịu nổi của hắn, cũng không để hắn nhịn đến phát hoảng.
Được sự cho phép của ta, hắn dường như đã phá vỡ lớp phòng thủ tâm lý cuối cùng và bắt đầu khám phá cơ thể ta.
Sau khi tỉnh dậy ngày hôm đó, vị trí bên giường ta đã trống rỗng, mãi đến ngày hôm sau hắn mới quay lại.
Ta nghĩ đó chỉ là một giấc mộng xuân.