[4]

13

Nhưng mà, mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng ngược lại. 

Sự thật đã chứng minh rằng việc cầu nguyện với Chúa, cho dù là Thái tử như hắn đích thân cầu nguyện thì cũng vô dụng.  

Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến. 

Còn đến một cách vô cùng đột ngột.

Sau khi ta và Tiêu Thanh Lâm kết thúc một trận chiến thú vị khác, ta nằm trên giường với khuôn mặt hồng hào.

Vốn định ngủ thêm một giấc nữa, nhưng lời nói của hệ thống đã khiến ta tỉnh giấc ngay tức khắc.

[Phu quân thật sự của cô trở lại rồi kìa!]

Trong nháy mắt, ta mở mắt ra: “Nói ta nghe xem, chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy.”

Hệ thống im lặng một lúc, như đang sắp xếp lại từ ngữ, giây tiếp theo, nó bắt đầu miêu tả cảnh tượng ngươi c.h.ế/t ta sống bên ngoài một cách thâm tình.

[Sau khi rời khỏi chiếc giường lớn tràn ngập tình yêu, ấm áp của hai người, Tiêu Thanh Lâm mặc y phục và đi ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy một người không thể ngờ tới đang ngồi ngoài cửa.]

[Là Giang Hạc Liên! Y ngồi ngoài cửa, có chút suy sụp, không biết bản thân đã ngồi đây bao lâu, trên người y vẫn còn vẻ dầm sương dãi nắng, cộng với việc đi đường gấp rút không ngừng nghỉ, vẻ mặt y trông vô cùng mệt mỏi, toàn thân gió bụi.]

[Khi nghe thấy tiếng mở cửa, y mới bắt đầu cử động, ngẩng đầu lên và nhìn Tiêu Thanh Lâm.]

[Ánh mắt như thế nào sao? Đó là một đôi mắt đỏ ngầu vì kiệt sức, chứa đựng ba phần hậ/n th/ù, ba phần hối hận, ba phần sát ý và một phần đau đớn.]

Ta: “....”

 

[Y nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Lâm hồi lâu, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, hai người im lặng nhìn nhau.]

[Tiêu Thanh Lâm là người đầu tiên hành động, hắn đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói với Giang Hạc Liên: “Đi xa hơn nói chuyện đi, nếu nàng ấy biết thì sẽ không thể chịu nổi.”]

Ta phục rồi, hệ thống bắt chước giọng nói của Tiêu Thanh Lâm, cố ép giọng mình trầm xuống. 

Cmn, nó nghiện diễn xuất đấy à?

[Hai người trầm mặc rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, cùng đi lên trên núi.]

[Vừa tới nơi, Giang Hạc Liên đã dẫn đầu tấn công Tiêu Thanh Lâm, cú đấm đầu tiên giáng mạnh vào mặt Tiêu Thanh Lâm, nhưng Tiêu Thanh Lâm cũng không có đánh trả, hắn sờ vào chỗ bị đánh, khóe miệng chảy má/u: “Cái này là ta nợ ngươi, cái sau ta sẽ đánh trả.” Tiêu Thanh Lâm nói.]

[Đôi mắt Giang Hạc Liên đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: “Ta vốn chỉ nhờ ngươi nói với nàng ta đã trở về kinh thành, nhờ ngươi trấn an, chiếu cố nàng cho tốt. Mà ngươi lại làm cái gì vậy?!”]

[Tiêu Thanh Lâm nói: “Về việc chăm sóc nàng ấy, ta đã làm hết sức mình, nàng ấy nói với ta nàng ấy thích cuộc sống hiện tại hơn trước kia.]

Ta nói câu này khi nào??? Sao ta không có ấn tượng gì cả?? Chẳng lẽ là khoảnh khắc hắn ép hỏi ta trên giường, ta không thể chịu nổi mà..

Ta không chắc lắm, nhưng ít nhất, lúc tỉnh táo ta hoàn toàn không có nói vậy!!

[“Súc sinh!” Giang Hạc Liên lại tấn công, đấm trái đấm phải, đá lên đá xuống, hai người lao vào đánh nhau, không phân cao thấp.]

[....]

[Hai người vẫn đang đánh nhau.]

[....]

[Hai người vẫn đang đánh nhau.]

Ta đứng dậy, bước ra ngoài sân phơi nắng, mặc cho hai người kia vẫn đang đánh nhau. 

Trong lúc đó, có người mang đồ ăn tới cho ta, nói với ta rằng Tiêu Thanh Lâm đã vào thị trấn mua đồ cho ta. 

Vừa nghe thấy giọng nói đó, ta đã đoán ra được, còn ai khác ngoài tên thuộc hạ hay nói chuyện với Tiêu Thanh Lâm đâu. 

Hệ thống tiếp tục miêu tả: [Hắn ta nhìn cô ăn đồ ăn, vẻ mặt không nói nên lời mà đi ra ngoài. Nhìn theo con đường hắn ta đi, hẳn là lên núi xem chủ nhân của mình đánh nhau.] 

Ta nói: “Tiêu Thanh Lâm đúng là chu đáo, cũng biết không nên để ta đói bụng.” 

[Cái bánh cô đang ăn là do Giang Hạc Liên mua về. Hai người đó ngừng đánh nhau, thảo luận xem trưa nay cô sẽ ăn gì, sau đó lại sai thuộc hạ đem qua cho cô.]

[Sau khi lo liệu bữa trưa cho cô xong, hai người kia lại lao vào đánh nhau.]

[Chậc, cô đúng là đứa trẻ to xá/c mà.]

Ta nói một cách dĩ nhiên: “Ai bảo ta bị mù cơ chứ? Mi mong ta có thể tự nấu món gì với đống đồ dùng nhà bếp lỗi thời đó?”

[Cắt, cắt!]

[Đêm qua phu quân thật sự của cô đã đến đây rồi. Y ngồi cả đêm nghe cô và vị phu quân tốt của cô lăn lộn trên giường!]

14

Giang Hạc Liên và Tiêu Thanh Lâm đều có giá trị vũ lực không tệ, cả hai đều muốn đánh c.h.ế/t đối phương. 

Lễ nghi giữa quân thần sớm đã bị vứt bỏ, ý muốn lôi kéo đối phương cũng quên mất từ lâu. 

Tất cả những gì họ có thể nghĩ tới là đánh c.h.ế/t người kia, sau này sẽ không còn nhiều chuyện như vậy nữa.

Giang Hạc Liên hoàn toàn không muốn nhớ lại đêm qua, y đi đường nhiều ngày, vội vã tới mức không dám dừng lại giây phút nào cả.

Thậm chí, để được gặp thê tử của mình càng sớm càng tốt, y đã bỏ lại những thuộc hạ của mình vào lúc nửa đêm, sau đó lòng đầy hy vọng mà trở về ngôi nhà quen thuộc.

Kết quả là lại nghe thấy những âm thanh đó… 

Y ngồi ngoài cửa cả đêm, thực ra không lạnh tí nào, nhưng toàn thân y lại lạnh buốt.

Giang Hạc Liên không khỏi hối hận, khó chịu, tự trách mình, sao ngay từ đầu y lại cho rằng một tên trộm như Tiêu Thanh Lâm đáng tin cậy cơ chứ!

Ngay từ khi ở kinh thành y đã nhận ra có điều bất thường. 

Mặc dù y đã tăng tốc giải quyết những việc phức tạp đó, nhưng luôn có ai đó hoặc có điều gì đó cản trở y lại.

Cứ thế trì hoãn cho tới tận bây giờ.

Và những cuộc tập kích y gặp phải trên đường đã khẳng định suy nghĩ trong lòng y. 

Vị Thái tử nổi danh không gần nữ sắc kia, chắc hẳn đã để mắt tới thê tử của y.

Nhưng y lại không bao giờ nghĩ tới, họ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh xấu hổ như vậy.  

Giang Hạc Liên mấy ngày không ngủ không nghỉ, thân thể đã quá sức chịu đựng từ lâu. Có thể đấu tay đôi với Tiêu Thanh Lâm lâu như vậy, có thể nói một câu võ công cao cường. 

Nhưng cuối cùng y vẫn rơi vào thế hạ phong. 

Tiêu Thanh Lâm không đánh c.h.ế/t Giang Hạc Liên, hắn vẫn còn có chút lý trí.

Cùng lắm thì hắn đấm vào mặt Giang Hạc Liên thêm vài phát nữa.

Tốt nhất là khiến Giang Hạc Liên bị hủy dung. 

Không đúng, hai mắt nương tử của hắn không nhìn thấy gì, hủy dung hay không thì nàng ấy cũng không thể nhìn thấy. 

Giang Hạc Liên thở một cách nặng nhọc, thế nhưng y vẫn không muốn bỏ cuộc, vẫn muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu. 

Tiêu Thanh Lâm không hề coi trọng Giang Hạc Liên chút nào, nghe thuộc hạ báo cáo rằng Thẩm Quân Ngữ đã dùng bữa xong, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi, ngươi ép buộc nàng đúng không?” Tiêu Thanh Lâm nghiến răng nghiến lợi.

Không, thấp hơn mức ép buộc một chút.

Thẩm Quân Ngữ vẫn chưa biết chuyện hắn đóng giả phu quân nàng ấy trong năm tháng qua. 

“Không phải.” Tiêu Thanh Lâm không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận.

Một bước sai, mỗi bước đều sai.

Cũng giống như cảm xúc của Giang Hạc Liên bây giờ, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại mất trí mà giả dạng thành người khác như vậy.  

Một khi Thẩm Quân Ngữ phát hiện ra, cuộc đời hắn sẽ hoàn toàn kết thúc.

“Ta đã lừa gạt nàng ấy.”

Tiêu Thanh Lâm mặt không biểu tình nói: “Nàng ấy vẫn nghĩ ngươi chưa rời đi.” Giang Hạc Liên c.h.ế/t lặng.

Những đường gân trên mặt Tiêu Thanh Lâm nổi lên, dường như hắn đang cố hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.

Khi đối mặt với tình địch mạnh mẽ, hắn không thể không cúi đầu, thừa nhận rằng bản thân đã giả dạng thành đối phương, mục đích để có được tình yêu của người mình thương.

Nếu sức chịu đựng tinh thần của hắn thấp chút, thì có lẽ hắn đã cùng đối phương nhảy xuống vách đá rồi.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong điều này, Giang Hạc Liên cũng không hề tỏ ra thoải mái hay vui vẻ.

“Tình yêu mà nàng ấy dành cho ngươi cũng không nhiều như ngươi nghĩ đâu, thậm chí phu quân của mình đổi thành người khác mà nàng ấy cũng không nhận ra, chứng tỏ nàng ấy cũng rất vừa ý ta.” 

Như Tiêu Thanh Lâm đã nói, khi đặt lên bàn cân so sánh, Thẩm Quân Ngữ nói thích “y” của sau này.

Mà người đó chính là Tiêu Thanh Lâm. Khi Giang Hạc Liên nghĩ đến điều này, vẻ mặt y trở nên xấu xí.

Y không dám cam đoan. 

Bởi vì giữa những ngày đêm bên nhau, y cũng biết Thẩm Quân Ngữ không thích y nhiều đến vậy.

Không không, nàng thích y, thích cơ thể của y, thích tay nghề của y, thích sự săn sóc của y, thích sự trẻ trung của y. Như vậy, không phải là nàng thích con người của y hay sao?

Y không nên nghi ngờ tình yêu của thê tử mình. 

Thứ nên nghi ngờ là thủ đoạn của Tiêu Thanh Lâm.

Tiêu Thanh Lâm là người lớn lên ở chốn cung cấm - cái nơi ăn thịt người không thèm nhả xương. Để đạt được chủ đích, đối phương có thể có tới hơn tám trăm thủ đoạn.

Việc Thẩm Quân Ngữ - một người ngây thơ, tốt bụng, yếu đuối và đáng yêu bị lừa gạt là điều không thể tránh khỏi.

 

Trong lòng Giang Hạc Liên dần dần dâng lên lửa giận.

Tất cả đều là lỗi của Tiêu Thanh Lâm.

Đường đường là Thái tử, lại làm trò cướp thê tử người khác, hừ, Thái tử gì chứ, ngu Thái tử mới đúng. 

Những kẻ ủng hộ hắn lên ngôi Thái tử,  chắc hẳn trong não chẳng có gì cho cam.

“Chuyện này đừng để nàng ấy biết, nàng ấy sẽ không thể chấp nhận được.”

“Ngươi cũng biết nàng không thể chấp nhận được nhưng ngươi vẫn làm, ngươi căn bản không để tâm tới cảm xúc của nàng, căn bản không thực sự đặt nàng trong tim.” 

Tiêu Thanh Lâm im lặng một lát: “Ta cũng muốn tát cho bản thân một cái.” Từ lúc thừa nhận mình là Giang Hạc Liên, hắn đã không thể quay đầu lại, cũng không thể nói ra sự thật.

Tiêu Thanh Lâm muốn đường đường chính chính, muốn dùng thân phận thực sự của mình để đến gần Thẩm Quân Ngữ, muốn quang minh chính đại đè bẹp Giang Hạc Liên, muốn thành công lên làm chính thất.

Ở bên cạnh nàng ấy bao nhiêu ngày đêm thì hắn lại càng trở nên tham lam bấy nhiêu. 

Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng ấy với tư cách là Giang Hạc Liên, nhưng bây giờ hắn lại khao khát được đứng bên cạnh nàng ấy với thân phận thực sự.

Suy cho cùng, hắn sợ Thẩm Quân Ngữ vẫn luôn thích Giang Hạc Liên, cho dù nàng không nhận ra phu quân của mình đã đổi thành người khác.

Có thể trước đây nàng ấy đã từng nghi ngờ, nhưng rốt cuộc thì ý nghĩ ấy quá kinh hãi thế tục, khó lòng mà chấp nhận nổi.

Tóm lại, Tiêu Thanh Lâm muốn dùng thân phận thực sự của mình, công khai cạy góc tường đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play