[5]
15.
“Ái thê.”
Cánh cửa bị đẩy xuống đất một cách thiếu kiên nhẫn, sau đó ta bị ai đó ôm vào lòng.
Tiêu Thanh Lâm im lặng đỡ cánh cửa bị sập sau lưng lên.
Ai lại muốn một tên nam nhân vừa trở về liền phá nhà của mình?
Ta nép mình vào vòng tay của Giang Hạc Liên, phát hiện ra cái ôm của y thực sự khác với cái ôm của Tiêu Thanh Lâm.
Thật ấm áp, như ôm lấy mặt trời.
Thế nhưng nếu không có hệ thống, ta khó có thể nghĩ tới chuyện phu quân của mình đã bị thay thế. Người bình thường sẽ không thể nghĩ ra được.
“Chàng vào thị trấn mua gì vậy?”
Ta giả vờ như không biết gì cả.
Giang Hạc Liên hai mắt đỏ hoe, trong mắt trong tim đều là người trước mặt, y muốn nói cho nàng biết y nhớ nàng đến nhường nào.
Nhưng y không thể, bởi trong mắt nàng, y chưa từng rời đi.
Giang Hạc Liên mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng Tiêu Thanh Lâm ở bên cạnh đã ngay tức khắc cắt ngang.
“Phu nhân, làm phiền rồi.”
Mẹ nó, hắn không biết khi phu thê hàn huyên người ngoài không thể xen vào sao? !
Giang Hạc Liên ôm chặt lấy ta, nghiến răng nghiến lợi mở miệng giới thiệu: “Đây là Tiêu công tử, mấy tháng trước hắn có ở nhờ nhà chúng ta, nàng có nhớ không?”
Ta gật đầu.
Giang Hạc Liên khó chịu nhếch môi, đang định nói gì đó, lại bị người cắt ngang.
Tiêu Thanh Lâm cười nói: “Lần này ta tới đây là vì có chuyện muốn báo cho phu nhân.”
Lần này Giang Hạc Liên từ kinh thành trở về là vì muốn nở mày nở mặt dẫn ta về kinh - với tư cách là thê tử của y.
Nhưng điều này không nên phát ra từ miệng của Tiêu Thanh Lâm!
Trước khi Tiêu Thanh Lâm kịp nói, Giang Hạc Liên đã giành trước mở lời: “Ái thê, nàng nghe ta nói, đừng nghe hắn.”
Ta chớp chớp đôi mắt đờ đẫn của mình: “Được, ta nghe chàng nói.”
Lúc này hệ thống cười lớn: [Há há há, vẻ mặt của boss phản diện trông buồn cười quá, nhìn hệt như mướp đắng ấy!]
Giang Hạc Liên hài lòng, liếc nhìn Tiêu Thanh Lâm bằng ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
“Không phải lúc trước ta rơi xuống nước rồi mất đi một phần ký ức hay sao? Mấy ngày trước ta đã khôi phục trí nhớ…” Giang Hạc Liên dùng lời nói dối đã chuẩn bị từ sáng sớm để che đậy.
“Bây giờ ta đã gặp lại thuộc hạ, ta muốn đưa nàng về kinh thành hôn, trở thành phu thê đúng nghĩa.”
Khi Giang Hạc Liên nói lời này, y nhìn ta bằng đôi mắt sáng ngời.
Miễn là đã thành thân thì thế nhân đều sẽ biết y là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng.
Tiêu Thanh Lâm chẳng là gì cả, ngay cả ngoại thất* cũng không phải.
(外室 Ngoại thất/ ngoại thiếp: chỉ bồ nhí không danh không phận, thất trong ‘gia thất’, không phải thất trong nội thất! Tương tự như chính thất, thiếp thất, thất nữ.)
16
Đây là đêm đầu tiên ta và Giang Hạc Liên ngủ cùng nhau sau nhiều tháng xa cách.
Y đang ở độ tuổi sinh lực dồi dào nhất.
Dù bôn ba nhiều ngày, thậm chí còn đánh đấm một trận với Tiêu Thanh Lâm.
Nhưng đến đêm y vẫn đòi hết lần này đến lần khác, mãi không chịu nhắm mắt đi ngủ.
“Ái thê, nàng cảm thấy Tiêu Thanh Lâm thế nào?”
“Không cảm thấy gì cả, ta đâu có quen hắn.”
Giang Hạc Liên rất hài lòng với câu trả lời của ta, nhưng sau đó y lại cảm thấy lo lắng.
“Vậy nàng thích ta của hôm nay hay ta của ngày trước?”
Tại sao hai nam nhân này lại cứ thích hỏi ta câu hỏi như vậy?
“Không phải tất cả đều là chàng hay sao?”
Giang Hạc Liên không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Không giống, hôm nay thì khác.”
Dù sao cũng chỉ là chuyện nói, nói cái này trước mặt người này, nói cái kia trước mặt người kia mà thôi.
Giang Hạc Liên rõ ràng là rất phấn chấn, ôm lấy ta chơi đùa trên giường.
“Ta nói cho nàng biết, Tiêu Thanh Lâm là người xấu, nàng đừng có tiếp xúc với hắn quá nhiều.”
“Hắn là đương kim Thái tử, nàng thử nghĩ xem, người đi ra từ Hoàng cung như hắn tâm tư thâm sâu đến mức nào? Chưa nói tới thủ đoạn của hắn độ/c á/c, lạnh nhạt vô tình, coi mạng người như cỏ rác.”
“Hơn nữa, người ở kinh thành đều nói hắn không thể ‘lên’ nổi, thân thể có khiếm khuyết cho nên sinh ra tính tình hung bạo.”
“....”
Ta không biết những tin đồn khác thì thế nào, nhưng tin đồn này thì quá sai sự thật.
Hắn không thể ‘lên’ nổi sao?
“Là Hoàng đế tương lai, hậu cung của hắn khẳng định sẽ có tới ba nghìn mỹ nữ. Phì, chúng ta không thể tiếp xúc với gã nam nhân bẩ/n thỉ/u như vậy, đề phòng hắn mắc phải loại bện/h nào đó.”
“Không giống như ta, ta lúc nào cũng giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc. Ngoài việc ra chiến trường g.i.ế/t địch bảo vệ đất nước, ta còn cùng thuộc hạ thúc ngựa rèn luyện thân thể. Gia thế ta trong sạch, phụ mẫu hòa thuận. Mọi thứ sau khi bên nàng đều là lần đầu tiên.”
“Còn Thái tử, không biết là có bao nhiêu đôi tay đụng qua đâu, không giữ nam đức tí nào.”
17.
Sáng hôm sau, thời điểm ta mở mắt ra, Giang Hạc Liên vẫn đang ngủ say. Có lẽ là do ngày hôm qua thực sự đã rất mệt mỏi.
Ta nằm nghiêng, nghịch nghịch tóc y, tùy ý tết tóc cho y.
Khi ta đang định buông ra thì y nắm lấy tay ta.
“Ái thê, mới sáng sớm thôi, có cần đốt lửa như thế không?”
“....”
Không không, ta nghịch tóc y thôi mà, sao lại thành đốt lửa rồi?
Cái này sao có thể đổ cho ta được?
Giang Hạc Liên ôm ta, rầm rầm rì rì. Quả thực buổi sáng rất dễ gợi lên hứng thú của nam nhân.
Trong khi cởi y phục ta ra, y để lại dấu hôn ở trên da ta.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Giang huynh, phu nhân, đến giờ dùng bữa rồi.”
“...Đã biết.”
Đây rõ ràng là cố ý.
18
Thu dọn đồ đạc xong, bọn ta lên đường trở về kinh thành.
Giang Hạc Liên đi theo ta từng bước, đỡ ta lên trên xe ngựa.
Trong suốt quá trình, y không để bất cứ ai có ý đồ xấu đến gần ta.
Thậm chí Giang Hạc Liên còn không cưỡi ngựa, bám theo ta vào tận trong xe ngựa.
Nhân tiện, không ngừng tẩy não ta rằng Tiêu Thanh Lâm là một người tàn ác thế nào.
“Khi ta bước lên xe ngựa, hắn trừng mắt nhìn ta, như muốn khoe với ta mắt hắn to đến mức nào!”
“Hắn mời chúng ta ăn sáng, dụng ý không quá rõ ràng, còn không phải là muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của chúng ta hay sao? Đôi phu thê trẻ chúng ta đang ngủ ngon lành trong phòng, không cần một người ngoài như hắn mời đi ăn sáng.”
“Rõ ràng là có mưu tính!”
“....”
Trước khi xuống xe, Giang Hạc Liên liên miệng không ngừng.
Nghỉ chân tại hành quán.
Ta và Giang Hạc Liên đặt một phòng. Y đưa ta vào phòng nghỉ ngơi trước, sau đó xuống lầu giải thích sự tình với ai đó.
Cuối cùng, y sai thuộc hạ canh cửa để ngăn chó mèo không liên quan lẻn vào.
Sau đó, chó mèo trèo vào qua cửa sổ.
Hệ thống lại hét vào tai ta:
[Phu quân phản diện yêu dấu của cô trèo qua cửa sổ lẻn vào phòng cô kìa!]
Ta không nói nên lời.
“Phu nhân thứ lỗi, mấy ngày nay phu nhân nghỉ ngơi có tốt không?” Tiêu Thanh Lâm bày ra vẻ tán gẫu, thong dong đặt mông xuống ghế.
“Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Thanh Lâm mỉm cười, trong mắt đen kịt, nói: “Phu nhân đi tới kinh thành, thực lòng muốn thành thân với Giang Hạc Liên.”
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Giang huynh có lẽ không phải ứng cử viên phù hợp… Ta nói như vậy thì không hợp cho lắm, nhưng ta không đành lòng nhìn phu nhân nhảy vào hố lửa.”
“....”
Hệ thống không khỏi phàn nàn:
[Đúng là trà xanh, mùi nồng nặc đến mức hun c.h.ế/t bổn hệ thống!]
“Thái tử điện hạ, ngài cứ nói thẳng.”
Tiêu Thanh Lâm giả vờ bất lực, thở dài nói: “Ta hy vọng phu nhân sẽ không bị che mắt mãi mãi, thực ra ở kinh thành Giang Hạc Liên đã từng có một đoạn hôn nhân.”
“Ban đầu Giang gia muốn huynh ấy thành thân sau khi chiến thắng trở về. Nhưng ai ngờ huynh ấy sẽ gặp phải một biến số như phu nhân đâu.”
“Mấy ngày nay không hôm nào là ta không lo lắng, không biết có nên nói rõ với phu nhân hay không, không biết liệu ta nói với phu nhân thì phu nhân có tin ta hay không. Xét cho cùng thì ở kinh thành ai ai cũng hiểu lầm ta, Giang huynh đối với ta cũng vậy, ta e rằng huynh ấy đã nói với phu nhân nhiều điều không hay về ta…”
“Nhưng ta nhìn phu nhân hai mắt bị thương, không nơi nương tựa đi tới kinh thành, sợ phu nhân không hay biết gì mà bị lừa gạt, liền nảy sinh thương xót.”
“Khi này phu nhân đã tới kinh thành, liệu rằng Giang huynh có giữ lời hứa kết tóc phu thê cùng với phu nhân? Hay là để phu nhân thiệt thòi, ủy khuất trở thành thiếp thất? Thậm chí là… ngoại thất.”
Tiêu Thanh Lâm vừa nói vừa quan sát nét mặt của ta.
Ta giả vờ c.h.ế/t lặng.
Trong lòng thì đang nghĩ xem tại sao Giang Hạc Liên vẫn chưa quay lại, ta không biết lúc này nên bày ra vẻ mặt thế nào, nên diễn kịch ra sao.
Nếu lúc này y không tới cắt ngang, ta sẽ nói không vấn đề gì cả, ta không quan tâm.
Cũng may Giang Hạc Liên đã quay trở lại.
Giọng y vang lên ngoài cửa.
Ta nghe thấy tiếng Tiêu Thanh Lâm đứng dậy chào tạm biệt ta, đồng thời bảo ta giữ bí mật về sự xuất hiện của hắn.
Sau đó hắn trèo ra ngoài cửa sổ.
Nam nhân này đúng là thánh thể của gian phu mà.
Hắn trèo qua cửa sổ một cách hăng hái, lưu loát, thời gian được kiểm soát rất tốt.
Giang Hạc Liên quay trở lại rồi, ta phải làm sao bây giờ?
Ở kinh thành xảy ra chuyện gì thì nói sau đi.
Dẫu sao cốt truyện bây giờ đã tan nát đến mức ngay cả bố của hệ thống cũng không thể nhận ra. Ai biết rốt cuộc tình hình của nam nữ chính bây giờ là thế nào đâu.
19
[Nhân vật phản diện nhìn cô cùng nam chính sánh đôi, ghen tị đến mức xé chiếc khăn tay thành từng mảnh.]
Hệ thống lại bắt đầu bật chế độ lải nhải.
Ngồi xe ngựa nhiều ngày, ta lại càng thêm chán ghét thế giới cổ đại này - nơi mà làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng bất tiện.
Ta từng là một cô nàng thích du lịch vòng quanh thế giới, thích chạy nhảy khắp nơi, nhưng bây giờ lại băn khoăn về việc đi xa, chỉ ước gì có thể ở nhà cho đến lúc c.h.ế/t.
Câu nói “Chúng ta đến nơi rồi” của Giang Hạc Liên khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả những gì ta muốn làm bây giờ là nằm xuống, đối xử tốt với cái môn/g của mình một chút.
Bởi vì không thấy được con đường phía trước nên ta chỉ có thể để Giang Hạc Liên giúp mình tiến lên từng bước một.
Giang Hạc Liên ghé sát vào tai ta, nói: “Nàng không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho nàng rồi. Chờ nàng gặp phụ mẫu ta xong, ta sẽ đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.”
“Thả lỏng đi, ta đảm bảo phụ mẫu ta sẽ rất thích nàng.”
Đúng như Giang Hạc Liên đã nói, Tướng quân cùng phu nhân Tướng quân đối với ta vô cùng nhiệt tình.
Hệ thống trực tiếp nói với ta:
[Ngoại trừ đệ đệ của nam chính - nam phụ nghiện chèo CP nam nữ chính* có vẻ không thích cô lắm ra thì gia đình nam chính hình như rất thích cô.]
*(Khúc này theo raw là “nam phụ yêu thầm nữ chính” nhưng sau khi edit đoạn sau tui có sửa lại, có lẽ là tác giả bị nhầm.)
[Nhưng mà nữ chính đâu rồi? Lát nam chính quay lại cô hỏi thử xem, không phải phản diện cũng nói hai người họ đã có hôn ước còn gì? Chắc chắn trước khi cô tới đã xảy ra chuyện gì đó!]
[C.h.ế/t cũng phải c.h.ế/t một cách minh bạch! Ít nhất phải biết nữ chính ở đâu!]
Đổi chỗ ở đúng là thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù ở sơn thôn ta cũng được chăm sóc tận tình nhưng điều kiện vẫn còn hơi hạn chế.
Còn ở đây có nữ tì hầu hạ, ăn ở mặc dùng đều là tốt nhất. Ta lập tức trở thành người sống trong nhung lụa, ăn ngon ở nhàn.
Chiếc giường ta nằm trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Nói một cách logic, thì nơi ta đang ở tạm này là nơi ở của riêng ta, còn nơi ở của Giang Hạc Liên là một nơi khác. Nhưng y lại rất buông thả, sa đà.
Y chỉ thích trèo qua cửa sổ, leo lên giường ta rồi ôm ta ngủ.
“Ta nhờ mẫu thân tìm người đoán số tính một ngày lành. Tới lúc ấy ta lại mua cho nàng một viện tử bên ngoài, dùng kiệu tám người khiêng rước nàng vào cửa..”
Hệ thống thấy ta sắp ngủ, lo lắng giục ta hỏi chuyện: [Kí chủ đừng ngủ, mau hỏi tình hình!]
Ta hỏi y: “Nghe nói trước khi gặp ta chàng đã có hôn thê?”
“Ai nói thế! Kẻ nào trước mặt nàng khua môi múa mép, nói nhăng nói cuội?!” Giang Hạc Liên nghiến răng nghiến lợi: “Là Tiêu Thanh Lâm đúng không?”
“Đừng nghe người khác nói nhảm, ta chỉ có mình vị hôn thê là nàng thôi! Mấy lời kia đều là tin đồn thất thiệt ở kinh thành cả.”
Giang Hạc Liên uất ức xoa xoa cổ ta: “Theo tuổi ta lớn dần, mẫu thân ta càng ngày càng quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự của ta. Giang gia và Cố gia lại là thế giao, thêm nữa Cố Tịch Ninh và ta là bạn thuở nhỏ, thế nên mẫu thân ta mới đến cửa Cố gia bàn chuyện.”
“Nhưng ta không đồng ý! Từ đầu đến cuối ta không hề hay biết gì về cuộc hôn nhân này cả! Thời điểm biết chuyện, ta đã lập tức từ chối, Cố Tịch Ninh cũng đã từ chối, chúng ta không hề có bất kỳ tình cảm nào đối với đối phương cả.”
“Không biết là tên chó c.h.ế/t nào khắp nơi tung tin ta đã đính hôn. Nàng yên tâm, kẻ tung tin đã sớm bị Cố Tịch Ninh xử lý rồi.”
“Loại người như Tiêu Thanh Lâm, suy nghĩ vừa đen tối vừa vặ/n vẹ/o, bẩ/n thỉ/u, ngày nào cũng lan tin thất thiệt. Ta ghét nhất là loại người như hắn!”
“Ái thê, nàng tin ta được không? Ta thật sự không có dính líu gì tới ai khác ngoài nàng cả. Ta là người biết giữ mình sạch sẽ, nàng cũng biết mà, lần đầu của ta là dành cho nàng…”
Ta cắt ngang mấy lời tụng kinh của y: “Ta biết, ta chỉ hỏi thôi.” Giang Hạc Liên càng ủy khuất, vừa lẩm bẩm vừa đưa tay ra:
“Tùy tiện hỏi cũng không được, nhất định là nàng hoài nghi ta, nàng không thể hoài nghi ta. Ta là người chính trực, trong sáng và ngây thơ, không giống Tiêu Thanh Lâm thích lẩn trong bóng tối, ngứa mắt khi thấy người khác hạnh phúc, thích gieo rắc bất hòa.”
“Ái thê, hôm nay nàng tùy tiện hỏi một câu như vậy, đúng là khiến trái tim ta tan nát vô cùng! Nàng phải đền bù cho ta một chút lợi ích, nếu không ta sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Ngộ nhỡ ta khó chịu tới mức nghĩ quẩn, đâm đầu vào tường t/ự t/ử chứng minh trong sạch thì sao?”
Y liên tục đặt ra câu hỏi, tay cũng di chuyển không ngừng.
Giang Hạc Liên cứ như mưa lành đến sau nắng hạn lâu ngày*, khiến ta cảm thấy khó chịu ở khắp mọi nơi.