Trong trích tiên lâu, khách khứa im phăng phắc.

Họ thò đầu ra, nhìn về phía gác điêu hoa đang mở hé cửa ở tầng ba.

Không đoán được chuyện gì đã xảy ra, họ thì thầm với nhau, nếu như trong phòng riêng đó xảy ra chuyện gì, lẽ nào... là tiếng của Toàn đại nhân?

Suy đoán này đủ để khiến tất cả những người có mặt đều thầm kinh hãi.

“A a !!!!” Tiếng la hét thảm thiết kéo dài hơn mười giây, Toàn Tùng Thừa ôm hạ bộ đau đớn lăn lộn, lăn xuống dưới gầm bàn. Mặt hắn ta tái mét, môi mím chặt, là nỗi đau không thể nói thành lời, không có cách nào làm dịu. Hắn ta sụp đổ và chửi rủa: 

“Tên khốn kiếp đáng chết, tên điên từ đâu chui ra vậy!! Mau, bắt lấy hắn, ta muốn đưa về, tự mình tra hỏi!!”

Các thuộc hạ của Toàn Tùng Thừa hít một hơi khí lạnh, chỉ trong chốc lát, tất cả đồng loạt rút kiếm.

Nhưng, lại có một tiếng rút kiếm khác, vang lên ngay phía sau Lạc Thiên Du.

Lạc Thiên Du dùng quạt che mặt, chưa kịp rút lui, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay.

Lực đạo không nặng không nhẹ, vừa vặn kéo anh vào lòng người kia.

Hương thơm nhàn nhạt ùa vào mũi, anh nghe thấy giọng nói của Văn Ngọc, ở rất gần tai anh, lạnh lùng một cách kỳ lạ: “Đứng sau ta.”

Mi mắt Lạc Thiên Du khẽ động, ở góc độ này, anh lại thấy hoa văn hình phượng hoàng trên trán đối phương, rực rỡ như ngọn lửa đỏ.

Trong lòng thở dài, nếu đến muộn thêm một bước, có lẽ đứa trẻ thẳng thắn này đã thực sự uống bình rượu sôi chết người kia rồi.

Lạc Thiên Du hạ giọng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Đừng lo.”

Văn Ngọc hơi sững sờ.

Lạc Thiên Du phẩy vạt áo, ngồi một cách hiên ngang vào chiếc ghế chạm khắc hình rồng mây bên cạnh, tay còn lại nhẹ nhàng gõ vào thành ghế. Anh liếc nhìn những người trong phòng, từng chữ từng chữ, vang lên dõng dạc: “Để xem ai dám?”

“Rượu của các ngươi, là do ta mời.”

"Là đổ vào miệng, hay đổ vào đũng quần..." Lạc Thiên Du vắt chéo chân, mũi giày khẽ hếch lên, chiếc quạt vàng làm đôi mắt anh thêm sáng ngời.

“Dùng bình rượu này như thế nào, tùy ý ông đây vui.”

Vừa dứt lời, các thuộc hạ nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Người này nói gì?

Nói rằng rượu này... là do hắn mời sao??

Theo ý của lão Vu, Toàn Tùng Thừa tuy là khách quý, nhưng người giỏi vẫn còn có người giỏi hơn. Ngoại trừ Toàn đại nhân, người quý tộc nhất ở trích tiên lâu này... chính là vị công tử thường xuyên bao trọn tầng.

Người ta rất bí ẩn, tuy hào phóng mời khách nhưng chưa bao giờ lộ diện.

Dù không biết thân phận, nhưng lão Vu không bao giờ cho phép bất kỳ ai đến làm phiền gác đó, thà đắc tội với bọn chúng còn hơn là thất lễ với vị công tử kia... Có thể thấy vị khách quý bao tầng đó có thân phận không tầm thường.

Có lẽ là một vị vương công đại thần nào đó!

Thiếu niên trước mắt này, lại nói hắn chính là vị khách quý bao tầng đó?

Sao có thể?

Làm sao có thể chứ!!

Chỉ là... dù có một phần vạn khả năng thiếu niên này nói thật, nếu ra tay làm bị thương khách quý, đó không chỉ là tội mất đầu đâu.

Các thuộc hạ cầm kiếm, nhìn nhau. Trong chốc lát, không một ai dám tiến lên.

Toàn Tùng Thừa đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng rút kiếm mà không thấy kiếm hạ xuống, hắn ta ngẩng đầu lên, bị cảnh tượng giằng co này chọc giận đến bốc hỏa, đau đớn mắng: 

“Một lũ vô dụng! Sợ sệt như vậy, cái thứ hèn hạ đó nói gì các ngươi cũng tin sao? Ta nuôi các ngươi ăn cơm trắng à? Đồ vô dụng, một lũ vô dụng!!”

Mắng thì mắng, nhưng đám thuộc hạ này vẫn rụt người lại, do dự nhìn nhau, không ai dám xông ra trước.

Toàn Tùng Thừa chống bàn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, lảo đảo đi về phía tên khốn đã tưới vào "mạng sống" của hắn.

---

Lâu Hàm ra khỏi trích tiên lâu, đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị, men theo con phố dài đến cuối đường, rẽ vào một góc, mới dừng lại.

Trong lòng lo lắng, tâm trí đã bay đến gác nhỏ trên lầu của trích tiên lâu rồi. Vừa nhìn thấy người buôn, liền giục: “Đại bàng đâu? Tiểu gia đang vội.”

Người buôn gật đầu, từ trong lồng nắm lấy gáy, bắt con đại bàng trống ra. Vừa ra khỏi lồng, con đại bàng đã liên tục vỗ cánh, phát ra những tiếng kêu rít, làm không khí rung lên bần bật.

Đúng là một món đồ tốt.

Tiểu hầu gia bình thường rất thích những loại "thú cưng" hoang dã như vậy, càng phản kháng, càng khơi dậy ham muốn chinh phục. Động vật là vậy, con người cũng thế.

Chỉ là, ngay khi đưa tiền, con đại bàng thấy Lâu Hàm đưa tay ra, đột nhiên dang rộng đôi cánh, cúi đầu xuống, mổ mạnh vào ngón tay Lâu Hàm một cái.

"Á!" Lâu Hàm đau đớn, làm rơi cả bạc, người buôn thấy vậy vội lùi lại. Con đại bàng nhân cơ hội quay lại mổ người buôn một cái, thoát khỏi sự kiềm chế, bay vút lên không trung.

Lâu Hàm không bận tâm đến tay mình đau, con đại bàng đến tay rồi lại chạy mất, hắn tức đến bốc hỏa, dùng tiếng nước ngoài mắng người buôn: 

“Tên ngu ngốc! Một con đại bàng cũng không giữ được, làm ăn kiểu gì vậy! Sao lại để nó chạy mất?”

Người buôn thấy mình gây họa thì vội vàng quỳ xuống, “Quý nhân xin bớt giận! Tiểu nhân còn một bảo bối nữa, cũng là một món đồ mới lạ!”

Lâu Hàm cau mày: “Thứ gì?”

Nói rồi, người buôn chỉ vào một con chim nhỏ mũm mĩm trên vai mình.

Trước đó không để ý đến con chim nhỏ này, bây giờ nhìn kỹ, thân hình nó tròn tròn, một cục trắng trắng.

Tuy nhỏ nhắn nhưng lại lanh lợi đáng yêu, đặc biệt là chiếc đuôi màu đỏ rất bắt mắt.

"Con chim này không nhốt lồng cũng không bay đi, được ngươi nuôi quen rồi à?" Lâu Hàm càng bực mình: “Ta mua về thì có ích gì? Một con chim béo ú chỉ thân thiết với ngươi, đây là món đồ quý hiếm mà ngươi nói sao?”

"Không chỉ thân thiết với tiểu nhân đâu!" Người buôn vội vàng giải thích: “Con chim này mê hương thơm, chỉ cần bôi hương liệu trong bình này lên bất cứ đâu, bất kể là ai, con chim này cũng sẽ đi theo người đó, không cần nhốt lồng cũng không bay đi.”

Lâu Hàm lúc này mới thấy lạ: “Loại hương liệu nào cũng được sao?”

Người buôn nói: “Không, hương thơm phải tự nhiên, rất khó tìm, rất quý giá.”

"Cũng hay đấy." Chỉ là không biết Tiểu hầu gia có thích không, dù sao thì so với đại bàng, có vẻ sự chênh lệch này hơi lớn.

Ngay lúc này, tên tiểu tư mà hắn để lại ở trích tiên lâu, từ phía Bắc vội vã chạy đến, giọng hoảng hốt: “Công tử, không hay rồi!”

“Chuyện gì? Mà làm ngươi hoảng hốt vậy.”

Tiểu tư vội vàng nói: “Tiểu hầu gia sai tiểu nhân đến báo tin!”

Lâu Hàm sững sờ: “Cái gì?”

"Tiểu hầu gia nói ngài ấy... nói ngài ấy sắp gây họa rồi." Mặt tiểu tư trắng bệch, thở dốc nói: “Tiểu nhân không hiểu ý là gì, cũng không dám chậm trễ, nên đặc biệt đến báo tin, công tử mau về trích tiên lâu xem đi!”

Trong lòng Lâu Hàm trùng xuống.

Chẳng còn bận tâm đến đại bàng hay chim chóc gì nữa, hắn tiện tay ném con chim đi, chạy thẳng về phía hí lâu.

Con chim béo vỗ cánh, vèo vèo bay theo sau.

Khi trở lại trích tiên lâu, Lâu Hàm chỉ cảm thấy so với lúc hắn rời đi, nơi đây yên tĩnh đến đáng sợ.

Nghệ nhân nổi tiếng trên sân khấu kéo tay áo, kinh ngạc mím môi, chỉ nghe thấy khách khứa bàn tán xôn xao, đồng loạt ngẩng cổ nhìn lên lầu.

Trong lòng Lâu Hàm dâng lên một dự cảm không lành, bước chân càng nhanh hơn, chạy thẳng lên lầu.

Khi đến tầng ba, hắn thấy gác điêu hoa cách đó không xa đang mở hé cửa, trước cửa là lão Vu mặt mũi bầm tím, và một tên thuộc hạ cao lớn đang nắm cổ áo một ông lão.

Cái linh cảm không lành đó càng dâng cao, Lâu Hàm nghĩ, lẽ nào Tiểu hầu gia ở trong gác điêu hoa này?

Ngay lúc này, con chim béo nhỏ vừa kịp đuổi tới kêu hai tiếng.

Dường như đánh hơi thấy thứ gì đó, nó bay thẳng về phía gác điêu hoa!

Sau đó, nó khó nhọc vỗ cánh, bay vào trong gác điêu hoa, từ từ đậu xuống vai Văn Ngọc.

Lâu Hàm sững sờ, đi theo hướng con chim béo, dáng người có chút cứng đờ, không tự chủ siết chặt nắm đấm.

“Lâu công tử?!”

Đứng trước cửa gác điêu hoa, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của chưởng quỹ và tiểu nhị, hắn nắm lấy cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh tượng này -

Toàn Tùng Thừa, người nổi tiếng ở kinh thành mê người đẹp, đang cúi người xuống, tay đặt bên cổ Tiểu hầu gia, hai mắt đỏ ngầu.

Ánh mắt hắn theo bản năng nhìn xuống, hắn thấy đường nét nhô lên lờ mờ, và vạt áo ngoài... còn ướt một mảng.

Lâu Hàm chỉ cảm thấy da đầu như nổ tung.

Người đến thu lại vẻ cợt nhả, gần như ngay lập tức rút kiếm ra.

“Tên nô tài chó chết.”

Giọng Lâu Hàm lạnh lẽo đến cực điểm: “Ngươi dám đặt tay lên người ai vậy hả.”

Nếu không có chiếc quạt xếp che, e rằng Tiểu hầu gia đã sớm bị đè xuống ghế mà sỗ sàng rồi!

Trang phục của Lâu Hàm luôn sang trọng quý phái, tuy cùng tuổi với Tiểu hầu gia, cũng là dáng vẻ thiếu niên chưa dứt sữa, tính tình dễ nổi nóng, nhưng lại xuất thân từ nhà võ tướng, là người luyện võ chính tông, chỉ nhìn một cái đã biết không phải công tử bình thường.

Có tên tiểu nhị tinh mắt, lập tức nhận ra: “Đó là... Lâu công tử?”

Kiếm vừa lóe sáng, không khí lập tức thay đổi.

Mấy người đều toát mồ hôi lạnh, sao Lâu Hàm lại đến đây? Con trai của Trấn Quốc tướng quân nổi tiếng Lâu Tĩnh Hà, khách quen của chốn phong hoa tuyết nguyệt, đây chính là vị gia mà bọn họ không thể chọc vào!

Toàn Tùng Thừa sững sờ, chưa kịp làm khó, bỗng nhiên bị túm lấy cổ áo. Lực đạo mạnh như sắt đúc, mu bàn tay nổi gân xanh, ngay lập tức bị ném ra xa một trượng!

“Ngươi có biết hắn là ai không?! Mà cũng dám có ý đồ xấu!”

Ngay sau đó, tên la sát đó đi về phía hắn ta, Toàn Tùng Thừa vừa kịp tránh được mũi kiếm lạnh lẽo lướt qua tai, nhưng, lại không tránh được nắm đấm hệt như có gió đấm thẳng vào mặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play