Năm Thịnh Nguyên thứ ba, tại Trích Tiên Lâu.
Lạc Thiên Du nghiêng người tựa vào ghế tại tầng bốn của gác lầu, tiểu nhị lần lượt mang thức ăn vào nhã gian. Anh ngước nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn không xa, rồi lại cúi đầu, nhìn chiếc quạt xếp màu vàng trong tay mình.
Cổ tay khẽ xoay, mặt quạt đột ngột mở ra, trên đó có tám chữ lớn:“Kim Bảng Đề Danh, Nhất Cử Cao Trung.”
Đặc biệt nổi bật.
Lạc Thiên Du hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.
Có thể thấy, nguyên chủ là một vị sĩ tử sắp sửa đi thi hội. Tuy đang chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng người lại ở trong Trích Tiên Lâu nghe kịch.
Bên cạnh anh cũng ngồi một thiếu niên mặc cẩm bào lộng lẫy, đang say sưa ngắm nhìn ca kỹ trên sân khấu. Thỉnh thoảng hắn còn bắt chuyện với anh: “Tiểu hầu gia, hôm nay người bao trọn cả Trích Tiên lâu này, chỉ để nghe một khúc ca của Liễu Nhi nổi tiếng kinh thành. Những khách nhân khác tuy được uống rượu, ăn bánh miễn phí, nhưng lại không biết vị công tử nào đã vung tiền như rác, bọn họ đang bàn tán xôn xao đấy.”
Lạc Thiên Du: “Ta bao trọn lầu này ư?”
“Đúng vậy.” Lâu Hàm chẳng hề nhận ra sự khác lạ của tiểu hầu gia, thong dong đáp:
“Nói đến vị ca kỹ Liễu Nhi kia, khi nãy ta nhìn từ xa, đúng là rất xinh đẹp. Quả không hổ là người mà ngài để mắt đến, nói là đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng chẳng quá lời.”
…
“Nhầm rồi.” Dường như Lạc Thiên Du đang có tâm sự, ngây ngốc nhìn sân khấu, khẽ lẩm bẩm: “Trong cuốn sách này, đệ nhất mỹ nhân kinh thành là Văn Ngọc.”
Dù giọng nói không lớn, nhưng Lâu Hàm vẫn nghe được loáng thoáng.
Cha của Lâu công tử là Trấn Quốc tướng quân Lâu đại nhân, một thuộc hạ đắc lực của Đại nguyên soái binh mã Lạc Trấn Xuyên. Đương nhiên, đến đời con cháu, hắn và tiểu hầu gia thân thiết với nhau, có thể nói là lớn lên cùng nhau.
“Văn Ngọc?” Lâu Hàm sững sờ, “Cái tên này nghe quen quen, là một mỹ nhân sao? Ngài quen à?”
Hơn cả quen nữa cơ? Lạc Thiên Du thở dài.
Văn Ngọc chính là nhân vật chính thụ trong cuốn sách này!
Đúng vậy, tất cả mọi thứ trước mắt, đều ở trong một cuốn sách.
Cuốn sách này tên là 《Truy Hạc》, là một cuốn truyện "vạn nhân mê" đầy rẫy cảnh nóng. Khi còn đang được đăng tải, nó có lượng người đọc rất cao. Anh không phải là tiểu hầu gia kim tôn ngọc quý nào cả, mà chỉ là một sinh viên năm hai cùng tên cùng họ, ngày ngày chỉ biết đi từ ký túc xá đến nhà ăn rồi đến giảng đường.
Nhân vật chính trong truyện tên là Văn Ngọc, một đệ nhất mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành.
Không chỉ có dung mạo xuất chúng, mà hắn còn tinh thông cả văn lẫn võ. Hắn là trạng nguyên do tiên đế đích thân sắc phong, nhưng vì gia đạo sa sút mà bị lưu đày vạn dặm. Tiên hạc một sớm rơi xuống bùn lầy, đúng chuẩn một người vừa đẹp vừa mạnh nhưng lại có số phận thảm thương.
Truyện đúng như tên gọi, câu chuyện bắt đầu từ khi Văn Ngọc vì mẫu thân tìm thầy thuốc mà lén lút quay về kinh thành, từ đó gây ra sự chú ý của một loạt các thế lực lớn, tạo nên một câu chuyện đầy rẫy đấu đá, cưỡng đoạt, ngược thân ngược tâm.
Các "công" trong truyện nhiều đến mức đếm không xuể. Thừa tướng thèm muốn hắn, tướng quân ngưỡng mộ hắn… ngay cả hoàng đế cũng muốn có được hắn. Văn Ngọc xứng đáng là một "vạn nhân mê".
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Lâu Hàm, người bạn thanh mai trúc mã bên cạnh anh đây, gần như vừa gặp đã yêu mỹ nhân thụ.
Còn tiểu hầu gia, là một trong số các "công" ấy, khác hẳn với chàng sinh viên chăm chỉ ở hiện thực. Hắn vốn là một công tử bột ăn chơi trác táng, tiểu hầu gia có tính cách lười nhác, chỉ thích vui chơi.
Hắn chẳng có chút lợi thế nào trong số các đối thủ cạnh tranh. Hắn không chỉ không giỏi võ mà thơ văn hắn viết ra cũng khiến Quốc sư phải im lặng hết lần này đến lần khác. Nói thẳng ra, hắn chỉ là một tên có vỏ bọc đẹp đẽ mà thôi.
Uống rượu ở kỹ viện, đến lầu ca kịch, cưỡi ngựa phá chợ đêm… nhi tử của Lạc hầu phóng túng thành tính, sự ngang ngược của hắn thì nổi tiếng khắp kinh thành.
Một người có gia thế hiển hách, thân phận tôn quý như thế lại từ nhỏ được nuông chiều thành một cơ thể yếu ớt.
Hắn một lòng nghĩ cách để ra tay với mỹ nhân, làm đủ mọi chuyện, thậm chí giữa chừng còn hạ thuốc nhân vật chính. Nhưng cuối cùng, hắn lại không hề có chút cơ hội nào rồi bị mỹ nhân ghét bỏ. Các "công" khác hợp sức lại đánh hắn một trận, chỉ dùng hai ngón tay đã phế luôn đôi chân hắn, từ đó khí phách và lòng kiêu hãnh gì đó đều mất hết.
Kết cục cuối cùng là hắn bị đuổi ra khỏi kinh thành, rồi chết trên sa trường.
Trên diễn đàn Tieba, nhân vật này cũng có không ít người hâm mộ. Vì tiểu hầu gia luôn mang theo quạt bên mình, nên người hâm mộ còn làm thơ ủng hộ: “Quạt xếp như muốn nói lại thôi, ngàn lần gặp gỡ chẳng bằng một lần Du.”
Lạc Thiên Du thầm nghĩ, không cần thiết, thật sự là không cần thiết.
Nhân vật chính có nhiều người thèm muốn như vậy, chuyến "xe tốc độ cao" này anh cũng không nhất thiết phải lên.
Cái khổ của tình yêu này anh chịu không nổi, chi bằng sớm chuồn lẹ thì hơn.
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng động. Thì ra, vị mỹ nhân Liễu Nhi kia đã hát xong một khúc, được Vu chưởng quỹ của Trích Tiên Lâu dẫn đến nhã gian, đặc biệt đến bái kiến vị khách đã bao trọn lầu ngày hôm nay.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một giọng nữ dịu dàng cất lên: “Nô gia đến bái kiến hai vị công tử.”
Vu chưởng quỹ mặt mày tươi cười, xoa tay hành lễ: “Hai vị tiểu gia ghé thăm nơi nghèo hèn này, thực sự khiến Trích Tiên Lâu của tiểu nhân được vẻ vang, là phúc đức mấy đời nhà lão Vu này mới có được… Nhanh lên, Liễu Nhi, tranh thủ trước khi khúc tiếp theo bắt đầu, hãy để hai vị công tử chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi.”
Phần quan trọng đã đến.
Nguyên chủ có một sở thích không ai biết, đó là: đặc biệt yêu thích mỹ nhân.
Sở dĩ bao trọn hí lâu ngày hôm nay, thực chất là để gặp mặt mỹ nhân hát kịch của Trích Tiên Lâu này.
Chỉ là, lúc này tiểu hầu gia vẫn chưa gặp Văn Ngọc, đương nhiên sẽ cảm thấy cô đào hát kịch này là tuyệt sắc. Tất cả chỉ là trước khi nhân vật chính thụ Văn Ngọc xuất hiện.
Khi đã gặp Văn Ngọc, những mỹ nhân từng gặp trước đó đều sẽ trở nên lu mờ, đúng như câu nói “Giữa bao nhiêu người, chỉ một lần ngoảnh lại, nhan sắc trần gian đã hóa thành bụi bặm”.
Nhưng đó là những chuyện sau này.
Theo tiếng bước chân đến gần, hai người cùng lúc ngước nhìn.
Trong nhã gian, ánh nến sáng rực. Chỉ thấy cô đào kia mặc một bộ hí phục lộng lẫy, làm nổi bật chiếc quan lấp lánh trên đầu. Không quá lời khi nói “mày như núi xa ẩn khói, mắt tựa làn thu gợn sóng”, giống như một người bước ra từ trong tranh vẽ.
“…Tiểu hầu gia, Lâu công tử.” Cô đào hành lễ với họ, giọng nói rụt rè ẩn chứa sự dịu dàng, “Tiểu nữ Liễu Nhi, đặc biệt đến thỉnh an hai vị công tử.”
Lạc Thiên Du thầm nghĩ, nàng ta có thể trở thành đào hát nổi tiếng là có lý do. Với khuôn mặt như thế này, dù giọng có giống Trương Phi đi chăng nữa thì khán đài cũng chật kín chỗ.
Chỉ là, trong lòng tiểu hầu gia đã có một người khác, đương nhiên không thể động lòng trước mỹ nhân.
“Đứng lên đi.” Lạc Thiên Du không có sở thích của nguyên chủ, lòng bình lặng như nước. Anh tìm lời để nói: “Mấy ngày không gặp, cô nương gầy đi rồi.”
Liễu Nhi sững sờ, dường như không ngờ lại được quan tâm đến sức khỏe. Nàng ta ngập ngừng vài giây, rồi khẽ đáp: “Đa tạ tiểu hầu gia quan tâm. Gần đây nô gia luyện hát nhiều hơn, sợ hôm nay sẽ mắc lỗi, để công tử chê cười.”
“Sao lại thế?” Tiểu hầu gia tiếp tục nói chuyện nhạt nhẽo: “Sức khỏe là vốn quý, vẫn phải giữ gìn cẩn thận chứ.”
Liễu Nhi hành lễ: “Vâng.”
“Gia đình nàng vẫn tốt chứ?”
“Được công tử yêu mến, mọi thứ đều tốt ạ.”
Lâu Hàm khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, hai người này một hỏi một đáp, còn thân mật hơn cả công khai trêu ghẹo, dường như đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Vu chưởng quỹ bên cạnh giục: “Lát nữa Liễu Nhi sẽ lên sân khấu, mau rót rượu mời hai vị khách quỹ đi.”
Đây là một quy tắc bất thành văn của hí lâu. Trước khi lên sân khấu, ca kỹ chính sẽ đến gặp vị khách đã vung tiền cho mình. Mượn cớ mời rượu, nhân cơ hội vòng tay ôm eo, nắm tay một chút. Miễn là không quá đáng, thì cơ bản đều ngầm cho phép.
Liễu Nhi nâng bình Nữ Nhi Hồng lên, rót hai chén, một chén tự mình cầm, một chén đưa cho tiểu hầu gia.
Nhưng tiểu hầu gia lại như khúc gỗ, chỉ uống rượu mà không biết phong tình. Thế là, Liễu Nhi đành chủ động một chút, bàn tay nhỏ khẽ chạm vào tay của tiểu hầu gia đang buông thõng.
Da đầu Lạc Thiên Du tê dại, anh lập tức lùi lại một bước, rút tay về, tránh bàn tay của Liễu Nhi.
Vu chưởng quỹ: “?”
Liễu Nhi: “?”
Lâu Hàm cũng ngây người.
Lạc Thiên Du cảm thấy vô cùng lúng túng.
Không phải anh không nể mặt mỹ nhân, mà vì đã đọc trước nguyên tác nên anh biết rằng cô đào nổi tiếng nhất kinh thành này, thực chất là một tên đàn ông!
Tên thật của Liễu Nhi là Liễu Thích Tuyết, một nhân vật giả gái nổi tiếng trong truyện, được độc giả rất yêu thích. Hắn còn có vai trò quan trọng ở phần sau cốt truyện.
Anh là trai thẳng, lại biết cô đào này khi bỏ quan cái và lớp trang điểm đi thì thực ra là một nam nhân, nên không khỏi tránh né sự thân mật này. Đến hí lâu xem kịch thì được, có bao lầu cũng được, nhưng đối với đàn ông thì anh thật sự không chịu nổi, ngay cả đàn ông giả gái cũng không được.
Liễu Nhi thất bại, hơi sững sờ một chút rồi thầm nghiến răng, sau đó cùng Vu chưởng quỹ rời khỏi nhã gian. Uống một chén rượu ấm, hơi nóng lan thẳng đến cổ họng và lồng ngực. Lạc Thiên Du liếc nhìn xuống sân khấu, suy nghĩ của anh trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Nguồn gốc của câu chuyện là tiểu hầu gia cưỡi ngựa phá chợ đêm, suýt chút nữa giẫm chết một cô gái bán kẹo hồ lô. Và Văn Ngọc xuất hiện kịp thời để cứu cô bé. Tiểu hầu gia lập tức nhất kiến chung tình với mỹ nhân.
Nói đến mới nhớ… con tuấn mã gây họa ở chợ đêm, khiến anh phải chịu đủ khổ sở, lại chính là món quà mà Lâu Hàm tặng.
Hiện tại, món quà đó vẫn chưa được vận chuyển đến.
Lạc Thiên Du ngước nhìn kẻ đầu sỏ.
Lâu Hàm đang cầm chén rượu, cảm thấy không tự nhiên chút nào, “Tiểu hầu gia, ngài cứ nhìn ta làm gì? Nhìn mà ta nổi cả da gà.”
“Lâu Hàm.” Lạc Thiên Du không trả lời, chỉ hơi nghiêng người về phía hắn.
“?!” Cổ họng Lâu Hàm khẽ nuốt, duy trì tư thế ban đầu mà không biết có nên cử động hay không.
“Không phải mấy ngày nay ngươi đang nghĩ xem nên tặng ta thứ gì sao?”
Vừa dứt lời, trái tim Lâu Hàm khẽ giật.
Hắn thực sự đang định tặng tiểu hầu gia một con đại bàng.
Nhưng chuyện này hắn đã giữ bí mật, không hề nói với bất kỳ ai. Chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết… và cả người hầu cận của hắn biết.
“Không có mà, làm gì có chuyện đó.” Lâu Hàm trừng mắt nhìn người hầu.
Tên tiểu tử vô tội khẽ lắc đầu, ý bảo mình không nói gì cả.
Lạc Thiên Du quả nhiên nhìn ra manh mối, đầu óc đau nhức, dặn dò: “Ngươi sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
“Ta chẳng cần gì cả, cũng chẳng thiếu gì. Ngươi mà tặng ta thì ta lại tức giận, hiểu không?”
Lâu Hàm không giấu được vẻ kinh ngạc, gật đầu qua loa, cũng chẳng biết có nghe lọt tai không.
Một lúc sau, cùng với một giọng hát trong trẻo, du dương cất lên, Liễu Nhi từ từ bước lên sân khấu, khẽ mở môi.
Cửa nhã gian hé mở, lúc này, một tiểu nhị vội vã chạy đến, hành lễ với tiểu hầu gia rồi chạy nhanh đến bên Lâu Hàm, ghé tai nói nhỏ: “Công tử, thương nhân bán đại bàng đã đến rồi.”
“Phiền công tử đi một chuyến.”
Lâu Hàm nhướng mày, ngón tay gõ gõ lên mép bàn, nói khẽ: “Đưa tiền là được, ta đi làm gì?”
Tiểu nhị mồ hôi nhễ nhại, “Ngôn ngữ vốn đã bất đồng, người phiên kia lại ầm ĩ lên, nói là muốn gặp mặt chủ nhân thật sự mới chịu giao hàng.”
Lâu Hàm lẩm bẩm chửi thề một tiếng, nhìn tiểu hầu gia đang nghe kịch. Hắn do dự một lát rồi đứng dậy rời đi: “Ta xuống lầu một chút, đi rồi về ngay.”
Lạc Thiên Du đang nghe rất chăm chú, chỉ đáp một tiếng.
Một khúc kết thúc, vẫn còn lại dư âm.
Khúc tiếp theo thường cách khoảng một khắc, trong thời gian đó khách có thể bàn luận về kịch, hoặc chuyện trò với người quen, ăn uống, thậm chí là xử lý việc riêng.
Lạc Thiên Du thấy Lâu Hàm đi lâu quá, chỉ để lại một người hầu ở đây, nên cảm thấy chán nản. Anh nghĩ bụng, xuống lầu đi vệ sinh chút, nếu tên kia vẫn chưa về thì nghe xong khúc này sẽ về phủ.
Trích Tiên Lâu được coi là một trong những hí lâu hàng đầu ở kinh thành, nhà xí cũng không xa. Những vị khách quý quen thuộc còn được xây riêng nhà vệ sinh tinh xảo. Nhưng sau khi đi vệ sinh, trên đường trở về nhã gian tầng bốn, chắc chắn sẽ phải đi qua cầu thang có nhiều người qua lại.
Vừa bước lên bậc thềm ở hành lang lầu hai, anh gặp năm sáu người đi xuống.
Họ ăn mặc lộng lẫy, có người khoác áo choàng thêu hoa văn phức tạp, áo lót bên trong đều là tơ lụa. Khác với những khách xem kịch bình thường, mấy người này rõ ràng là mặc trang phục của quan lại, quý tộc.
Lạc Thiên Du không để ý, lướt qua nhóm người này.
Chỉ là, người đàn ông gần anh nhất bỗng nhiên cất tiếng nói từ phía sau:
“Trích Tiên Lâu lừng lẫy này, lại thực sự để chúng ta gặp được mỹ nhân tựa tiên thiên. Chỉ không biết, tiên tử đó có bằng lòng để phàm nhân hái không thôi?”
“Thật ư!? So với Liễu nhi nổi danh kinh thành kia thì sao, ai đẹp hơn?”
Bước chân của Lạc Thiên Du dừng lại.
Vừa dứt lời, anh liền nghe thấy một người khác trêu chọc, giọng nói chói tai, thô ráp.
“Giai nhân tuyệt sắc, nhiều như sao trời.” Người đó chỉ tay lên trời, cười với ý xấu: “Nhưng mỹ nhân trạng nguyên tài năng cả văn lẫn võ, thà chết không chịu khuất phục, trên đời chỉ có một mà thôi.”
Mấy người đi cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: “Ngày xưa nghe đồn trạng nguyên là người tuyệt sắc, nay tận mắt thấy mới biết càng bất phàm, không hổ danh là dung mạo làm rung động cả kinh thành.”
“Nhưng một mỹ nhân như vậy, làm sao mà cam tâm cúi đầu chứ?”
“Hắn dám không chịu khuất phục?” Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Lần này hắn về kinh là vì tìm thầy lang cho nương hắn, Toàn đại nhân giữ vị lang trung cứu mạng kia lại ở Trích Tiên Lâu, không chịu thả người. Hắn có cứng rắn đến mấy thì sao chứ, xem hắn có vì mẫu thân bệnh nặng mà chịu nhún nhường không!”
“Ôi, trước đây Toàn đại nhân cũng từng làm chết người, là một cô gái bình dân, sau đó gia đình kêu oan nhưng không thành… Có vẻ vị trạng nguyên kia sẽ phải chịu nhiều khổ sở đây.”
“Nhưng hôm nay nếu làm lớn chuyện, đối với ngươi và ta đều không có lợi…”
“Sợ gì chứ? Trời sập có Toàn đại nhân chúng ta đỡ. Đừng nói là một trạng nguyên đã bị bãi chức, dù là vị trạng nguyên tân khoa đứng đầu triều, chỉ cần đã vào nhã gian của Toàn đại nhân, dù là một con chim sẻ bay qua cũng đừng hòng hé ra nửa lời!”
Lạc Thiên Du hoàn toàn dừng bước.
Anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng của mấy người kia càng lúc càng đi xa, đi về phía các gian gác chạm khắc ở tầng ba. Vu chưởng quỹ đuổi tới cửa, đang khổ sở cầu xin điều gì đó thì bị người cầm đầu tát mấy cái, mắng chửi rồi đuổi xuống lầu.
Tiểu hầu gia mím môi, nghe thấy tim mình đập dồn dập.
Trạng nguyên ư?
Về kinh tìm thầy lang cho mẫu thân ư?
Gian gác chạm khắc lừng lẫy dùng để sỉ nhục mỹ nhân ư?
Lạc Thiên Du nắm chặt tay.
Mẹ kiếp, không phải Văn Ngọc thì còn ai vào đây nữa?!