Đám đông từ ngơ ngác và im lặng, chuyển sang thầm thán phục, rồi cuối cùng, lão lang trung già run rẩy ngồi bên cạnh vươn tay ra, cân nhắc nói: “Vị công tử này, ngài ra mạnh tay quá, cứ đánh thế này e là sẽ có chuyện… thôi, nghỉ một lát đi.”
Lâu Hàm nhíu mày, mặt đầy vẻ khó chịu, bực bội không thôi.
Cơn giận trong lòng chưa nguôi, hắn túm lấy cổ áo Toàn Tùng Thừa, ném vào đám thuộc hạ đang ngây người, chỉ cảm thấy thật xui xẻo.
Mấy người đó hốt hoảng đỡ Toàn Tùng Thừa dậy, cẩn thận dìu hắn ta ngồi xuống ghế, yếu ớt gọi: “Đại nhân…”
“Cút! Cút ngay!” Mặt mũi Toàn Tùng Thừa sưng vù, hất tay bọn chúng ra. Chỗ nào cũng đau, nói không nên lời. Kể cả có tức đến trợn trắng mắt thì người khác cũng chẳng nhận ra.
Lạc Thiên Du nghĩ, chuyện đã đến hồi kết, đã đến lúc rời đi rồi.
Giờ Lâu Hàm đã lộ diện, những người ở Điêu Hoa Các này đã quen với chốn phong lưu, thế nào cũng dò ra Lâu Hàm là tay sai của Tiểu hầu gia, và đoán được thân phận của anh.
Hơn nữa… không biết có phải ảo giác không, nhưng ánh mắt của vị Trạng Nguyên lang kia dường như đã lướt qua anh. May là Điêu Hoa Các này chỉ có ánh nến và đèn dầu, ánh sáng khá mờ, không sáng như thời hiện đại, nếu không cây quạt này cũng chẳng thể che được khuôn mặt anh.
Đúng lúc đó, Trương lang trung đứng dậy, chắp tay chào bọn họ, lời lẽ khẩn thiết: “Cảm ơn hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ lần này. Ơn đức này lớn, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ. Nhưng, nghe nói mẫu thân của Văn Ngọc bệnh nặng… cứu người là quan trọng, lão phu xin cáo từ trước.”
“Mời đại phu cứ tự nhiên.”
Trương lang trung hành lễ, khoác hòm thuốc và hành lý lên vai, đi qua mấy người. Vừa định lặng lẽ kéo Văn Ngọc cùng đi, thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau:
“Bổn đại nhân đã cho các ngươi đi chưa? Văn Ngọc, ngươi không chịu uống rượu, còn chưa lên sân khấu hát kịch đâu!”
Toàn Tùng Thừa mở to đôi mắt đỏ ngầu, run rẩy chỉ tay về phía lang trung, gầm gừ một cách khó khăn:
“Ta cũng đang bệnh đây! Lão lang băm nhà ngươi, không có sự cho phép của ta, hôm nay ngươi dám bước ra một bước thử xem! Ta sẽ lấy mạng cả nhà ngươi!”
Lưng Trương lang trung run lên, như bị sét đánh phải.
Văn Ngọc quay người lại, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng, chỉ nói khẽ: “Tiên sinh cứ đi trước, tiểu sinh sẽ đến ngay.”
Trương lang trung trong lòng lo lắng, ngập ngừng gật đầu: “Được, con phải cẩn thận đấy.”
“Ngươi còn bệnh à?” Lâu Hàm giận sôi máu, đúng là đánh còn nhẹ quá, vẫn còn sức để uy hiếp người ta. Hắn kéo vạt áo lên, mắng: “Ta thấy ngươi đúng là bệnh không nhẹ! Hôm nay tiểu gia ta sẽ chữa trị căn bệnh của ngươi cho thật tốt…”
“Chỉ trị phần ngọn, chưa trị phần gốc.”
Vị khách bí ẩn kia ngước mắt, liếc nhìn sân khấu im lăng phía xa, thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi thích xem nam nhân hát kịch? Trước đây không biết đại nhân ngươi lại có sở thích tao nhã này cơ đấy. Hôm nay vãn bối sẽ mời, coi như giúp đại nhân thực hiện tâm nguyện.”
“Sao ngài không tự mình lên sân khấu, hát một khúc, để mọi người cũng được mở rộng tầm mắt?”
Lời này vừa thốt ra, Toàn Tùng Thừa ngay lập tức cứng người.
Hắn ta nghi ngờ mình nghe nhầm: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Đám thuộc hạ bên cạnh Toàn đại nhân mặt mũi biến sắc. Tím bầm, xanh lét, thậm chí còn có cả màu xanh lá, giống như một thùng thuốc nhuộm bị đổ.
“Hỗn xược!” Lúc này Toàn Tùng Thừa cũng chẳng màng đến cơn đau nữa, hoàn toàn mất bình tĩnh, lảo đảo đứng dậy, chỉ tay vào vị khách bí ẩn mắng chửi:
“Cái thằng ranh con hạ đẳng nhà ngươi, thật sự coi bổn quan là con khỉ trên phố để ngươi đùa giỡn sao? Ta là Chỉ huy Thiêm sự của Thần Sách Vệ, nắm giữ quân vụ một vùng, danh tiếng lẫy lừng. Sao có thể ở Trích Tiên Lâu này cùng với phường tuồng, hát cái thứ ca khúc tầm thường đó!?... Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Nói nhiều làm gì?”
“Hắn bảo ngươi hát, thì ngươi phải hát.” Lâu Hàm đứng bên cạnh, thẳng người, quát: “Người đâu, giúp Thiêm sự đại nhân thay y phục, trang điểm!”
Toàn Tùng Thừa: “???”
Không lâu sau, một tiểu tư tiến vào phòng, tay bưng một bộ đồ hát, mũ đội đầu mới tinh, một người khác mang son phấn. Toàn Tùng Thừa bị ấn xuống thay đồ, đội mũ hoa, còn bị tiện tay tô một lớp trang điểm. Sau đó, mơ mơ màng màng bị Lâu Hàm kẹp cổ, rời khỏi Điêu Hoa Các, đi thẳng xuống lầu.
Toàn Tùng Thừa thấy những vị khách khác đều nhìn mình, nhận ra đây là thật mới hoàn toàn hoảng loạn: “Quá đáng, thật quá đáng! Sao bổn đại nhân có thể để cho đám tiểu nhân các ngươi sỉ nhục!”
“Ta khuyên đại nhân một câu, ngoan ngoãn hát xong khúc này, ra khỏi hí lâu này, ngươi vẫn có thể làm Thiêm sự một cách bình yên.”
Chàng thiếu niên túm lấy hắn ta, giọng nói trầm thấp vang lên sau tai: “Dám nói thêm một chữ, tại hạ không dám đảm bảo, có ngày đại nhân mở mắt ra… sẽ thấy mình mất chức, mất mạng, hoặc là thành một thái giám thực sự đấy.”
“Làm, làm sao có chuyện hoang đường như vậy…” Mặt Toàn Tùng Thừa tái nhợt, lẩm bẩm: “Ngươi nghĩ cha ngươi là Trấn Quốc Đại tướng quân, thì có thể dung túng cho ngươi coi thường lễ phép, làm càn như vậy sao?!”
“Có gì mà không dám?” Lâu Hàm cười lạnh một tiếng: “Dù sao thì Lâu Đại tướng quân cũng đã coi thường đứa con vô dụng như ta từ lâu rồi, chuyện gì cũng chắc chắn sẽ không bảo vệ. Rốt cuộc ta có phải người dám liều mạng hay không… Toàn Thiêm sự có thể thử đánh cược.”
Toàn Tùng Thừa mặt mày tái mét bị đẩy lên sân khấu.
Lúc này, phía dưới im lặng như tờ.
Những lời bàn tán xì xào lúc nãy bỗng chốc im bặt, trên mặt mọi người tràn ngập sự ngạc nhiên.
Chỉ thấy người đứng giữa sân khấu, đội mũ hoa châu ngọc, giữa lông mày có một nốt ruồi son, lông đuôi phượng nghiêng nghiêng rủ xuống trán. Trên mặt dù đã phủ một lớp phấn dày cộp, nhưng một bên nông một bên sâu, không thể che được những vết sưng bầm. Lão ta khoác trên mình bộ đồ hát, nhưng thắt lưng ngọc lại siết chặt khiến lớp mỡ thừa phồng lên từng tầng.
Đây, đây chẳng phải là vị Toàn đại nhân ở trên Điêu Hoa Các sao!?
Sao Toàn Tùng Thừa lại mặc đồ của con hát, lên sân khấu lần này… là để hát kịch sao!??
Toàn Tùng Thừa đứng trên sân khấu, trong mắt vừa có sự hổ thẹn lại vừa đầy tức giận. Hắn ta run rẩy, một vệt son đỏ trên môi càng tạo thêm điểm nhấn, giống như một quả anh đào chín mọng.
Người chơi đàn của gánh hát nuốt nước bọt. Mặc dù đã từng trải qua nhiều trận mạc, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cảnh này. Run rẩy dạo một khúc nhạc, là một bài dễ hát và ai cũng biết.
Toàn Tùng Thừa mặt mày xám xịt, nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Nhớ lại lời nói của Lâu Hàm, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn ta mở to mắt, mặt đỏ bừng bắt đầu cất tiếng, nhưng giọng lại khàn đặc và khó nghe, hoàn toàn không đúng nhịp.
Ngay sau đó, chân còn dẫm phải ống tay áo dài lê thê, loạng choạng suýt ngã.
“Phì…”
Không biết ai là người đầu tiên bật ra nửa tiếng cười, rồi vội lấy tay áo che miệng.
Khúc nhạc vẫn tiếp tục.
Lúc đầu còn khá ổn. Nhưng một lát sau, tiếng ho khan vang lên khắp nơi dưới khán đài. Các vị khách cau mày, cúi đầu giả vờ uống trà, nhưng xương quạt lại rung lên như cánh bướm.
Một thư sinh ở góc phòng véo đùi mình, khẽ lẩm bẩm: “Mũ ô sa đổi lấy mũ hoa ngọc, oai hổ thua ống tay áo lụa.” Người bên cạnh nghe thấy, không nhịn được mà nhún vai, nhịn cười đến mức đấm vào vai hắn ta một cái.
“Í…da…”
Nửa bài hát trôi qua, Toàn Tùng Thừa đành phải cất lên một câu hát lạc tông lạc điệu, âm cuối bị chẻ ra, phát ra một tiếng kêu như vịt.
Không biết là vị công tử quý tộc nào đã không che được tiếng cười, “phụt” một tiếng, tiếng cười tràn ra thành chuỗi.
Lúc này, cuối cùng phía dưới sân khấu cũng bùng nổ những tiếng ho khan nghẹn ngào, mọi người đã không thể nhịn được nữa rồi.
Tiếng cười ầm ĩ trong Trích Tiên Lâu, gần như muốn hất tung cả mái nhà!
Có người cười đến mức làm đổ cả trà lên vạt áo, có người làm rơi khăn tay, thậm chí có người vịn vào bàn, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cũng rơi vào bát rượu.
Đám thuộc hạ nhìn thấy cảnh này thì lặng lẽ rụt cổ lại, ai nấy đều đỏ mặt theo.
Chuyện này… đúng là quá mất mặt. Sau này không muốn làm thuộc hạ cho Toàn đại nhân nữa.
Toàn Tùng Thừa ngây người, tiếng hát cũng dừng lại. Nhìn đám đông đang cười ầm ĩ phía dưới sân khấu, hắn ta tức đến cả người run rẩy, mặt đỏ bừng như quả cà chín.
Cuối cùng hắn ta không thể chịu được nữa, ném mũ hoa xuống đất, “Ầm” một tiếng, “Cả đời ta, Toàn Tùng Thừa, đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này!!”
Khúc nhạc cũng ngừng lại theo, cả Trích Tiên Lâu trở lại sự im lặng.
“Ta làm việc dưới trướng của Lận đại nhân, lại có chút họ hàng với thê tử quá cố của ngài ấy! Ngươi, cái tên điên không biết điều này… hôm nay sỉ nhục ta như vậy, chắc chắn Tể tướng đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Rõ ràng đây là lời nói nhắm thẳng vào vị khách bí ẩn đang ngồi trong Điêu Hoa Các kia.
Không lâu sau, từ trong Điêu Hoa Các vang lên giọng nói đầy ý cười của chàng thiếu niên: “Ta đây sẽ chờ Tể tướng đại nhân đến tính sổ.”
Mọi người nhìn thấy Toàn đại nhân trên sân khấu đã tức đến ngất đi.
Lâu Hàm nhìn đám thuộc hạ ngu ngốc khiêng đại nhân của mình đi, rảnh rồi mới có thời gian chú ý đến con chim béo mà mình mang về.
Không chú ý một lát thôi mà con chim đó đã đậu trên vai người tên là Văn Ngọc. Và kể từ khi đậu xuống, dường như nó không có ý định di chuyển nữa, lại còn thong dong rỉa rỉa bộ lông trắng tinh của mình.
Trong lòng hắn thắc mắc, không phải con chim đuôi đỏ này thích hương liệu sao? Sao không có hương liệu mà lại bay lên người người khác rồi?
Gã thương nhân man di đáng chết kia, chắc chắn đã lừa hắn!
Không giữ được chim ưng thì thôi đi, ngay cả chim béo cũng chạy mất!
Lâu Hàm ngồi xuống một cách tùy tiện, lén lút đổ một ít vụn hương liệu lên tay, tay kia thì quạt ra ngoài, đợi một lúc lâu, cũng không thấy con chim chết tiệt kia có phản ứng gì.
Đúng lúc này, Văn Ngọc quay người, có vẻ như muốn rời khỏi Điêu Hoa Các.
Lâu Hàm không nhịn được, đứng phắt dậy, hét lên: “… Chim!”
Lạc Thiên Du: “?”
Lạc Thiên Du nhìn hắn ta: “Có chuyện gì?”
Chết tiệt, hắn ta không thể nói rằng con chim mập đã chạy theo người khác này là món quà mình tặng cho Tiểu hầu gia.
“Không có gì.” Lâu Hàm lại ngồi xuống.
Nhưng, hóa ra không phải Văn Ngọc muốn rời đi, mà là có một người đến bên ngoài Điêu Hoa Các. Vì nam nữ thụ thụ bất thân, nên hắn mới quay người né tránh.
Lạc Thiên Du khi nhìn thấy người đến, trong lòng có chút bất ngờ.
Thế mà là Liễu Nhi, người vừa mới biểu diễn hai khúc hát.
Vừa vào Điêu Hoa Các, Liễu Nhi tay cầm khăn, còn chưa tẩy trang mà chỉ tháo mũ hoa. Ánh mắt nàng lướt qua Văn Ngọc, gian phòng trống trải nhưng bừa bộn, và Lâu Hàm đang ngồi ủ rũ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bị che bởi chiếc quạt của Tiểu hầu gia.
Trong chốc lát ngắn ngủi, biểu cảm nàng ta không thay đổi, nhưng dường như đã hiểu tất cả những gì đã xảy ra trong Điêu Hoa Các.
Nàng ta bước đến, giọng run rẩy, khẽ nói: “Công tử, trên sân khấu đột nhiên xảy ra biến cố, nô gia trong lòng hoảng loạn, có chút lo lắng…”
“Nghĩ rằng có phải trên lầu đã xảy ra chuyện gì không? Trong lúc vội vã đã lên đây, có phải đã làm phiền công tử không?”
Hay thật.
"Môi như son, mắt long lanh", vẻ đáng thương này trông hoàn toàn tự nhiên. Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng không kìm được mà ôm nàng ta vào lòng vỗ về.
Nhưng Lạc Thiên Du thì không.
"Không sao," anh thản nhiên đáp.
Thời điểm này có chút khéo léo. Lạc Thiên Du khẽ suy nghĩ, lại càng cảm thấy khung cảnh trước mắt thật tinh tế. Ánh mắt anh lướt qua bốn người còn lại trong Điêu Hoa Các rồi nhanh chóng nhận ra: Ôi, hóa ra giờ Điêu Hoa Các lại tụ hội đủ ba "công" trong cốt truyện!
Điêu Hoa Các nhỏ bé, bên ngoài có vẻ yên bình nhưng thực chất lại ẩn chứa nhiều sóng ngầm.
Một khoảnh khắc mang tính lịch sử như vậy mà không chụp ảnh lưu niệm thì thật đáng tiếc.
Ba người họ đều là "công" trong truyện, dù lúc này chưa có nhiều đất diễn. Nhưng nhìn Lâu Hàm ngây ngẩn, sau khi Lâu Hàm đưa Toàn Tùng Thừa xuống lầu hát kịch, vừa quay lên đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Văn Ngọc. Lúc Văn Ngọc muốn rời đi, hắn còn tỏ ra vô cùng kích động... Có lẽ hắn đã phải lòng Văn Ngọc rồi cũng nên.
Liễu Nhi cũng vậy. Không đến sớm không đến muộn, lại đợi đúng lúc mỹ nhân Văn Ngọc vừa thoát hiểm, đang yếu ớt về cả thể chất lẫn tinh thần thì đến để gây ấn tượng? Đúng là một người có tâm cơ.
Lạc Thiên Du khẽ ho một tiếng, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc: “ Liễu Nhi cô nương, bây giờ ngươi còn muốn nắn tay bổn công tử không?”
Cạnh tranh giữa các “công” rất gay gắt, ấn tượng đầu tiên là đặc biệt quan trọng. Đứng trước người mình vừa "nhất kiến chung tình", xem ngươi trả lời thế nào đây?
Liễu Nhi hơi sững sờ, sau đó cụp mắt xuống: “Nếu công tử đồng ý, nô gia... đương nhiên là muốn.”
Lạc Thiên Du thầm cười lạnh trong lòng. Cô nương Liễu Nhi này, toàn thân chỉ có cái miệng là cứng nhất thôi.
"Ồ?" Tiểu hầu gia khẽ phe phẩy quạt, tiếp tục đóng vai công tử ăn chơi: “Hôm nay có quan viên hát kịch, lại có giai nhân bầu bạn, thật là một chuyện vui. Tại sao lại không đồng ý?”
"..." Lần này Liễu Nhi không nói gì.
Khi Lạc Thiên Du ngước mắt lên lần nữa, anh lại thấy Liễu Nhi bước về phía mình.
Lạc Thiên Du: “?”
Vì đang cầm quạt nên anh chỉ còn một tay. Khi cảm giác mát lạnh phủ lên, suýt nữa Lạc Thiên Du nảy sinh ý định đá người ta ra. Nhưng anh đã cố nén lại.
Đúng là tự mình chuốc lấy!
Dù chỉ đưa một tay, nhưng khi những ngón tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay, Lạc Thiên Du quay mặt đi, khẽ mím môi, cũng không thấy khó chịu lắm. Nhưng ngay sau đó, tay anh lại bị nắn một cách tỉ mỉ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Lưng Lạc Thiên Du cứng đờ, ngay lập tức nổi da gà.
Khốn khiếp, công tử này không phải công tử kia!
Khi Lạc Thiên Du rụt tay lại, lông mày khẽ cau, "phụt" một tiếng, rồi giấu tay ra sau lưng, sợ Liễu Nhi lại có cơ hội.
Da thịt anh mỏng, tuy đối phương không dùng móng tay nhưng lúc này tay anh đỏ ửng lên, để lại một vài vết mờ, đặc biệt là ở ngón tay và lòng bàn tay.
Anh mơ hồ cảm thấy Liễu Nhi này đang nhân cơ hội trả thù chuyện anh tỏ vẻ ghét bỏ và rút tay lại khi nàng ta mời rượu. Anh thầm nghĩ, với tư cách là một người "công" trong chuyện, lại là một "công" giả gái thâm sâu, nhẫn nhục, có cần phải hẹp hòi như vậy không chứ?
Đồ chó.
Đúng lúc này, tiểu tư chạy vào Điêu Hoa Các, trang phục chỉnh tề, gấp gáp gọi "Công tử".
Lâu Hàm là người đầu tiên nhận ra đó là Chiêu Niệm, thị đồng thân cận của Tiểu hầu gia.
Chỉ là Chiêu Niệm này ngày thường rất hay càm ràm, Tiểu hầu gia đi đến chốn lầu xanh sẽ không bao giờ mang theo hắn ta, thậm chí đôi khi còn phải lén lút. Không ngờ thị đồng này không chỉ đến Trích Tiên Lâu mà còn tìm được đến cả Điêu Hoa Các.
Chiêu Niệm mồ hôi đầm đìa, không kịp hành lễ, chỉ ghé vào tai Tiểu hầu gia nói gì đó.
"Cái gì?" Tiểu công tử sững sờ, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật sao? Sao cha ta lại biết?”
Chiêu Niệm nói: “Tình thế cấp bách, công tử hãy cùng ta về phủ trước, trên đường sẽ nói chi tiết với ngài.”
“Được.”
Lâu Hàm vừa định đứng dậy hỏi thêm thì thấy Chiêu Niệm đã đi rất nhanh, đưa Tiểu hầu gia xuống lầu thẳng đến xe ngựa. Khi cậu quay lại, Điêu Hoa Các đã trống rỗng, chỉ còn lại hai tiểu nhị đang dọn dẹp bát đĩa bị vỡ.
Lâu Hàm tức đến giậm chân.
Chết tiệt, con chim của ta!!
Phía tây thành, tại một sân viện hẻo lánh.
Trương lang trung vuốt râu, buông cổ tay của người phụ nữ xuống, vẻ mặt hớn hở: “Vừa nãy dùng kim châm thông mạch, loại bỏ máu bầm cho phu nhân, bây giờ đã hạ sốt rồi, chắc là đêm nay sẽ ổn định.”
"Cảm ơn tiên sinh," giọng Văn Ngọc vang lên.
"Công tử không cần khách sáo," Trương lang trung vội nói: “So với ân tình của Văn lão gia đối với cả nhà lão phu, chút chuyện nhỏ này có đáng gì? Lão phu đương nhiên sẽ dốc hết sức để chữa khỏi cho phu nhân.”
"Nhưng..." Cuối cùng Trương lang trung cũng không nhịn được tò mò, chỉ vào con chim trên vai Văn Ngọc: “Con chim mập này là sao vậy?”
“...”
Con chim mập nghiêng đầu, mơ hồ cảm nhận được sự chú ý của hai người đang dồn vào nó. Thế là nó vỗ vỗ đôi cánh, chiếc đuôi đỏ khẽ rũ xuống.
"Không rõ lai lịch," Văn Ngọc dừng lại một chút, nói thật: “Từ khi ra khỏi Điêu Hoa Các thì nó cứ đi theo.”
Nhắc đến chuyện xảy ra ở Điêu Hoa Các, Trương lang trung khẽ thở phào. Hồi tưởng lại vẫn thấy hú hồn, ông cảm thán:
“Nhắc đến Điêu Hoa Các, may mà vị khách bí ẩn kia xuất hiện kịp thời, ngăn chặn tên Toàn Tùng Thừa ngạo mạn đó, lão phu mới kịp về đây.”
“Chỉ là không biết, vị công tử kia rõ ràng là làm việc tốt, tại sao lại phải lấy quạt che mặt nhỉ?”
Văn Ngọc khẽ dừng lại.
Bỗng nhiên nhớ đến trên chiếc quạt của vị khách bí ẩn kia có một dòng chữ nhỏ: “Kim bảng đề danh, nhất cử cao trung.”
“...”
Khi nhớ lại, hắn gần như không thể kìm được tiếng cười khe khẽ.
Trương lang trung ngẩn ra.
Biết Văn Ngọc nhiều năm như vậy, gần như nhìn hắn lớn lên từ nhỏ. Văn Ngọc là một người lạnh lùng, kiên định, chín chắn và cẩn trọng, là một dòng nước trong sạch giữa bụi bẩn.
Hiếm khi ông thấy một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt của chàng thiếu niên.
Lang trung già ngơ ngẩn, hỏi: “Sao vậy?”
Văn Ngọc: “Không có gì.”
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm sân nhỏ dưới bầu trời. Cành lá khẽ lay động, ẩn hiện chút ánh trăng lốm đốm. Hắn thản nhiên nói:
“Chỉ là nhớ ra,”
"Quên hỏi tên của hắn.”