Bản Gốc: Đang ra 95c
Editor: Chanh
Cập nhật chương mới vào T5+ CN.
Không hiểu sao dạo này shop toàn mê cổ trang, bộ này lại còn công vạn nhân mê nữa chứ. Thích quá nên phải 🍑 luôn 🍉
Lạc Thiên Du xuyên đến một quyển tiểu vạn nhân mê toàn mùi thịt, trở thành tiểu hầu gia danh tiếng lẫy lừng.
Nhưng tiếc là anh không phải nhân vật chính.
Vai chính "vạn người mê" tên là Văn Ngọc, là đệ nhất mỹ nhân nổi danh kinh thành. Thừa tướng thèm muốn y, tướng quân ngưỡng mộ y, ngay cả hoàng đế cũng muốn có được y.
Còn tiểu hầu gia kiêu ngạo, ngang ngược trong nguyên tác này là công ba. Hắn hạ thuốc vai chính, nhưng ngay cả "thịt" còn chưa kịp ăn đã bị mỹ nhân ghét bỏ, bị các "công" khác hợp sức lại đánh cho một trận, phế luôn hai chân, từ đó khí phách và lòng kiêu hãnh gì đó không còn sót lại chút gì.
Lạc Thiên Du lặng lẽ gập cuốn sách lại. Cuốn "xe đua tốc độ cao" đầy mỹ nhân này, anh nhất định không thể lao đầu vào.
Tiểu hầu gia quyết định "giả chết" để chuồn lẹ.
Nhưng trước hết, phải thay đổi cái thân thể yếu ớt này đã! Ít nhất là không thể bị các "công" khác phế chân chỉ bằng hai ngón tay được, thật là mất mặt.
Thế là, tiểu hầu gia ngạo mạn của phủ hầu bỗng dưng thay đổi tính nết.
Không cho phép người khác khen mình xinh đẹp, không còn cưỡi ngựa rong chơi chợ đêm, đối với hoàng đế lớn lên cùng nhau cũng bắt đầu giữ khoảng cách... Thậm chí có tin đồn, có người nhìn thấy tiểu hầu gia mang sách vở ra đọc ở chốn phong hoa tuyết nguyệt (lầu xanh), khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.
Dần dần, mọi người phát hiện, tiểu hầu gia vốn ốm yếu, mảnh mai ấy, lại trở nên cao lớn, rắn rỏi hơn.
Nhưng làn da thì vẫn trắng như cũ, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Trên đại hội thi đấu võ thuật, văn võ bá quan tề tựu, sau đó, một con ngựa trắng và một người mặc trang phục lộng lẫy vừa vặn xuất hiện ở giữa sân.
Chỉ thấy tiểu hầu gia vốn chẳng có tiếng tăm gì về tài bắn cung, da thịt trắng như tuyết, dáng người hiên ngang, giương cung lên, một mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm.
Cuối cùng, anh đã giành giải nhất.
Giữa sự chú ý của mọi người, tiểu hầu gia lười biếng nhếch lông mày, ném giải nhất cho thị vệ của mình. Đôi mắt đào hoa của anh mang theo ý cười.
Hoàng đế rũ mắt, ngón tay siết chặt, nhấp một ngụm rượu, thầm che giấu cơn sóng dục vọng cuộn trào trong mắt.
Mỹ nhân đệ nhất kinh thành kia đã vào phủ hầu gia, trở thành thị vệ bên người tiểu hầu gia.
Vốn dĩ cuộc sống rất yên bình, nhưng vào một đêm khuya nọ, tiểu hầu gia đột nhiên gõ cửa đến chơi. Giây tiếp theo, một thứ gì đó được nhét vào tay Văn Ngọc.
"...Thuốc mỡ này bôi vào mát lạnh, vừa bôi trơn lại giảm đau, tan máu bầm." Tiểu hầu gia ghé tai nói: “Ta luyện kiếm thường bôi ở lòng bàn tay, hiệu quả cực kỳ tốt.”
"Ngươi giữ lấy, nhớ bôi vào người mỗi ngày." Anh ho khẽ, nói với ánh mắt trìu mến: “Tránh cho có ngày... không xuống được giường.”
Văn Ngọc nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt được ánh nến chiếu sáng của tiểu hầu gia. Hắn không nói gì, một lúc sau thì cất lọ thuốc vào túi.
Văn Ngọc biết tiểu hầu gia có ý đồ xấu với mình, viên xuân dược ấy giấu trong ống tay áo, chờ cơ hội mình lơ là cảnh giác sẽ ra tay.
Thế nên hắn vẫn luôn đề phòng, cảnh giác như một con cáo. Nhưng cứ đợi mãi, đợi đến khi tiểu hầu gia chuyên tâm đọc sách, cưỡi ngựa, bắn cung, dần dần trưởng thành, hắn cũng chẳng thấy người đó ra tay với mình.
Cho đến khi người kia xông ra chiến trường giết địch, tử trận, chỉ để lại một thi thể khô héo.
Lần nữa gặp lại, là ở một quán trọ Tây Chiêu.
Tiểu hầu gia thay trang phục dị vực, bên cạnh có hai mỹ nhân che mặt bằng rèm châu bồi rượu.
Khi Văn Ngọc ngồi xuống đối diện cậu, những người khác đã rút đi hết, chỉ còn lại hai người.
Văn Ngọc lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc mỡ quen mắt, đặt lên bàn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Văn Ngọc nuốt viên xuân dược mà hắn đã từng chuẩn bị cho mình: “ Một khắc thì có tác dụng phải không?”
Tiểu hầu gia khẽ nhúc nhích yết hầu, không hiểu rõ nên gật đầu đại.
“Không phải rất giỏi chạy trốn sao?”
Giọng nói của mỹ nhân lạnh lùng: “Bây giờ chạy vẫn còn kịp.”
*Nhân vật "thụ" trong truyện gốc trở thành “công” "Công" là Văn Ngọc!!
*Công là mỹ nhân lạnh lùng, chín chắn kiểu "cha hệ" x Thụ là công tử ăn chơi ngạo mạn xuyên sách.
*Truyện có tình tiết "giả hẹo" + "lật kèo", bối cảnh triều đại hư cấu, có chút phóng khoáng, người thích nghiên cứu lịch sử nên cẩn thận.
*Đặc điểm "vạn nhân mê" của nhân vật công khả năng cao sẽ chuyển sang cho nhân vật thụ ở phần sau.
Tag: Hầu tước cung đình, yêu sâu sắc, ngọt ngào, xuyên sách, sảng văn, triều đình.
Nhân vật chính: Lạc Thiên Du, Văn Ngọc.
Một câu tóm tắt: Công tử ăn chơi ngạo mạn vs mỹ nhân kiểu "cha hệ".
Ý nghĩa: Càng gặp nghịch cảnh, càng phải tự lực cánh sinh.