Nàng phải rời khỏi nơi này

Nàng phải xuống núi

Ai cũng đừng nghĩ ngăn nàng

Diệp Mộng Kiều kiếp thứ nhất xác thực là cái nhu nhược người, rõ ràng chính mình cái gì cũng không làm nhưng lại hết lần này tới lần khác nhẫn nhục chịu đựng, luôn cảm thấy là mình làm sai sự.

Nàng trừ bỏ linh căn kém cỏi ra thì lại có trí nhớ cực tốt, có thể nói nhìn một lần liền nhớ nhưng, vì linh căn này dù có cố gắng bao nhiêu cũng sẽ không ai vì nàng nỗ lực mà công nhận, Diệp Mộng Kiều đệ tử ngoại môn với linh căn trung phẩm đáng lẽ sẽ không đủ tư cách vào tàng tư các, nhưng vì được sư tôn mang về từ nhỏ cũng coi như có chút cảm tình mà được đặt cách vào xem công pháp giành cho thân truyền đi.

Có lẽ vì vậy mà nàng nhận được nhiều sự bất mãn từ những trưởng lão và các đệ tử nội môn,ngoại môn, họ sẽ ngẫu nhiên mà mỉa mai nàng hoặc sẽ dùng ánh mắt ghen ghét lẫn không hài lòng nhìn xem nàng, nhưng hết thảy sư phụ sẽ làm như không thấy vì đối với hắn tới nói cho nàng vào tàng thư các học tập đã hết tình hết nghĩa rồi đi, suy cho cùng thực lực vi tôn hắn sẽ đối nàng một chút thương cảm quá nhưng sẽ không vì một linh căn trung phẩm mà để mắt tới nàng?.

Nói cho cùng là nàng ngu ngốc mộng tưởng hảo huyền!.

Nàng trong túi giới tử linh thạch lác đác không có mấy, và một quyển công pháp luyện khí khi mới gia nhập môn phái, cùng một vài lá phù.

Vãn Cát tông mấy trăm đệ tư ngoại môn sẽ không thiếu Diệp Mộng Kiều này một người, huống hồ là một cái nhu nhược mềm yếu người, thực lực tốt cũng không tiến xa được với cái linh căn đó.

Dù sao cũng không phải thân truyền nàng muốn rời đi cũng dễ dàng.

Nàng đối các trưởng lão  trong tông mà nói chính là cái ăn bám tông môn, vì vậy mà các trưởng lão đối Diệp Mộng Kiều thái độ thật không quá hảo, khi Thiên Tư Đường Nhị trưởng lão nghe nàng muốn rời tông khi là cực độ vui sướng, khóe môi điều phải cong lên một vòng.

Nàng đối này thái độ cũng thực bình tĩnh mà tiếp nhận đi rồi, dù sao cũng đã quen.

Để giữ chút tư thái mà trưởng bối nên có, ông cũng hiếm khi mà nở một nụ cười dịu dàng, đối Diệp Mộng Kiều mà ân cần hỏi han cùng giả mù sa mưa mà quan tâm vài câu.

“Ân tiểu Kiểu à ngươi rời khỏi tông môn rồi dự kiến làm gì tiếp theo, có định gia nhập môn phái nào không, có cần ta cho ngươi chút linh thạch làm lộ phí không.”

Đối với quyết định rời tông của Diệp Mộng Kiều tuy ông có bất ngờ, nhưng phần lớn vẫn là vui mừng, và kinh thường.

Hừ với thực lực của nàng mà lại dám đưa ra yêu cầu rời tông, thật đúng là có phút mà không biết hưởng, biết bao người ngoài kia muốn còn không được, nàng thì hay rồi được phúc mà còn làm ra vẻ, đợi khi nếm trải mùi đời ngoài kia sẽ tự giác mà quay về thôi, đến lúc đó nàng đừng hòng bước vào dù chỉ là một chân.

Đối với sự quan tâm giả tạo của ông nàng khẽ cười, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ ranh mãnh.

“ A quá ra trưởng lão lo lắng ta vậy sao, ngài thật làm ta cảm động quá.”

“ Kia là đương nhiên rồi ngươi là người của tông môn, ta không quan tâm ngươi thì quan ai?.”

“ Nếu Nhị trưởng lão đã quan tâm ta như vậy, thế ta không đi nưa. Nghĩ lại thì ở đây vừa có cơm ăn, vừa có chỗ ngủ, lại không có nguy hiểm gì, được tông môn bảo vệ như vậy, ta còn muốn rời đi thật là quá không biết đủ.

Nghe nàng nói vậy nụ cười trên miệng Thiên Tư Đường Nhị trưởng lão tức khắc đông cứng lại, khóe mắt điều phải giật giật mấy cái.

“ Tiểu Kiều à kỳ thật ngươi cũng không cần phải như vậy, ta đối với các đệ tử điều là như nhau, ngươi không cần vì chút quan tâm của ta mà nghĩ nhiều, nếu ngươi đã muốn đi thì đi đi, không cần phải trói buộc bản thân vào nơi này.” Đùa à cuối cùng cũng đuổi được nó đi ông không nghĩ làm nó lưu lại.

Diệp Mộng Kiều trưng ra vẻ mặt không hiểu ý tứ của vẫn vô tư cười nói.“ Ngài không cần nó ta hiểu rõ, kỳ thật ta là còn lưu luyến nơi này, khi nãy chỉ là chút giận dỗi mà thôi, được trưởng lão quan tâm ta vui lắm, không nghĩ đi nữa.

Nghe những lời này của nàng, mặt ông tối sầm lại, biết vậy nãy đã không nhiều vô ích rồi.

Thấy ông trưng ra vẻ mặt như ăn phải phân, Diệp Mộng Kiều vui vẻ, khoái ý mà nói.“ chỉ là đùa thôi trưởng lão đừng để tâm tới lời nói đùa khi nãy của ta nha.”

Này cái con nha đầu chết tiệt vậy mà lại dám trêu chọc  ông, thật là không biết sợ là gì mà. Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ông cũng không định ra tay dạy dỗ nàng, dù sao cũng là trưởng bối không thế mất mặt mũi được.

“ Thế thì tốt, ngươi thế nhưng đi nhanh nhanh đi, kẻo trời lại tối nguy hiểm, cẩn thận xung quanh, ta không bồi ngươi lại nữa.”

Ông không nghĩ lại làm nàng thay đổi ý định, dứt khoát tiễn người.

Nàng cười cười đưa tay ra.“ Kia trưởng lão không phải ngài hỏi ta có cần chút lộ phí hay không sao ta quả thật là cần a.” hừ nàng hiện tại một viên linh thạch hạ phẩm điều không có, không nhân lúc này vòi tiền vậy nàng đúng là cái ngốc tử.

Nhị trưởng lão móc ra một cái túi nặng trĩu, có lẽ là cảm thấy nàng từ nay về sau không còn ở đây, liền cũng không keo kiệt “Bên trong có ba trăm linh thạch hạ phẩm, một trăm cái linh thạch trung phẩm, ba viên linh thạch cực phẩm.”

“Cầm lấy.”

Diệp Mộng Kiều đôi mắt điều sáng lên, vui vẻ nói “ đa tạ ngài, Nhị trưởng lão ngài thật tốt a.”

Ống khoát khoát tay áo.“ Không khách khí, đi đi.” Nhanh nhanh cút đi.

Từ Thiên Tư Đường ra, Diệp Mộng Kiều nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt của các đệ tử ngoại lẫn nội môn đổ dồn vào người nàng, từ kinh thường, thương hại, cười nhạo, hả hê khi thấy người gặp họa, điều có đủ cả.

Thậm chí có đệ tử còn lớn tiếng mỉa mai, đối mặt với tất cả, Diệp Mộng Kiều vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh đó như thể người họ nói không phải là mình.

Là người với thiên phú thường thường không nổi bật, không gia thế gì, mà lại được nuôi dưỡng dưới tay của Trưởng môn, cùng các đệ tử thân truyền trong tông cùng học, cùng chơi, được vào thư viện trong tông học tập, nàng được đối xử đặc biệt như vậy, thử hỏi ai không ghen tị chứ.

Bất quá chỉ hôm nay thôi, sau này dù có gặp lại, nàng sẽ không tốt bụng để họ trèo lên đầu vậy nữa đâu.

Nàng kiếp trước làm trâu làm ngựa cho tông môn mệt gần chết, cứ như con lừa,  bất kể tài nguyên gì cũng là người đầu tiên xông lên, sau đó phải phân cho ngoại môn sư huynh đệ, để làm gì?. Không phải là để hòa nhập vào bọn họ sao, không phải để được công nhận sao, kết quả bọn họ một chút cũng không coi ra gì, nàng kiếp trước thật đúng là một trò cười.

Xuống núi sau, Diệp Mộng Kiều lang thang vô định ở Bích Hương thành, đồ vật ở đây, bất kể là đồ ăn hay đan dược, pháp khí điều đắt đến đáng sợ, như một cái bánh bao giá ba viên linh thạch trung phẩm, giá cũng quá cao rồi đi.

Nàng mới luyện khí tầng ba, vẫn chưa thể tích cốc được, phải tới trúc cơ thì mới có thể tích cốc, trong túi giới tử linh thạch cũng coi như đủ dùng trong vài ngày, nàng không thể dùng phí được, phải tiết kiệm a.

Vì vậy bữa ăn của nàng, Diệp Mộng Kiều quyết định tự mình đi vào rừng săn bắt thú, còn chỗ ở sẽ ở khách điếm một đêm, rồi từ từ tính bước tiếp theo.

Nghĩ là làm, nhưng trước khi vào rừng, Diệp Mộng Kiều ghé vào Phường Thị.

“ Ông chủ, có bán âm pháp khí không”

Chủ quán thấy là một tiểu cô nương tầm mười bảy, mười tám tuổi ăn mặc không quá nổi bật, thầm nghĩ là tán tu cũng không nhiều để tâm, nhưng với tư cách là người làm nghề cũng nhiệt tình mà chào đón.

“ Có có, vị khách quan này xin hỏi ngươi muốn mua loại nào, âm pháp khí hạ phẩm hay trung phẩm.”

“ Ta muốn đi lên xem thử, rồi mới lựa chọn.”

“ Được, tiểu cô nương xin mới theo ta.”

Hai người lên tầng hai của tiệm, tầng này hầu hết điều là các pháp khí hạ phẩm, và trung phẩm, ở đây có đầy đủ các kiểu linh khí, từ lò đan, kiếm, áo giáp, đến các loại..., những pháp khí điều được sắp xếp theo từng hàng và đẹp mắt, gọn gàng, dễ thấy.

Diệp Mộng Kiều đi phía chủ quán, nhìn quanh các món pháp khí.

“Tiểu cô nương tới rồi, ngươi cứ thoải mái lựa chọn, ta không làm phiền nửa.” Nói rồi ông đứng sang bên.

Diệp Mộng Kiều liếc nhìn, ánh mắt nàng quét qua những loại nhạc cụ, và dừng lại chỗ các đàn cổ cầm, tay nàng thử gảy đàn mấy cái, nàng đi dọc theo các cây đàn, tay gảy đàn, xem độ đàn hồi, nhắm mắt cảm nhận âm thanh, cho tới khi một tiếng đàn vang lên, nàng bừng tỉnh mở mắt ra, nhìn về phía chiếc đàn vừa phát ra âm thanh.

Trước mắt Diệp Mộng Kiều là một cây đàn cổ cầm mục nát, cũ kỹ, thiết kế đơn giản không quá đẹp mắt, cổ Cầm dài bảy thước hai tấc, với bảy dây đàn.

“ ông chủ cây đàn này được làm bằng chất liệu gì.”

“Cây đàn hạ phẩm này chỉ được làm bằng gỗ thường thôi, cũng không phải gỗ quý gì.”

Nghe câu trả lời từ ông nàng không khỏi tò mò về người tạo ra đàn tranh này.“Cây đàn này là ai làm vậy.”

“Kỳ thực ta cũng không biết, chỉ là vô tình phát hiện ra nó trong kho, dù sao cũng là pháp khí, nên đem ra bán xem có ai mua không, cây đàn cổ cầm này đều phải đặt ở đây ba tháng rồi đi.”

“Vậy sao, chủ quán ta lấy cây đàn này.”

“ ngươi chắc chứ, cây đàn này nhìn như sẽ gãy bất cứ lúc nào, nếu ngươi mua nó rồi muốn đổi ý ta sẽ không hoàn tiền đâu.”

“Ân, ta chắc chắn a, ngươi cứ bán ta đi, ta thích cây đàn cổ cầm này.”

“Được vậy ngươi đi theo ta qua bên kia làm giấy mua hàng.”

Diệp Mộng Kiều cười vui chạy nhảy qua.“được.”

“Món pháp khí này, ta xem ngươi là tán tu còn trẻ không có nhiều, như vậy đi, ta lấy rẻ cho ngươi mười viên linh thạch trung phẩm là được.”

“ chốt, vậy đi, cảm ơn ngươi, ngươi thật là người tốt a, sau này cần pháp khí gì ta sẽ tới tìm ngươi mua đồ a.”

Được khen ông cười sảng khoái “ được tiểu hữu, ta chờ ngươi ghé ta mua đồ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play