"Nghe nói ngươi trong bí cảnh nhặt được một tấm ngọc bội về, phải không?"
Đông Phương Lệnh nhàn nhạt lên tiếng
Ngọc bội? Ngọc bội nào, còn có giọng nói này sau lại quen như vậy. Nàng khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự. Trước mặt nàng, một bóng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đầy uy khiêm, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự xa cách. A không lẫn vào đâu được. Chính là sư phụ của nàng.
Nàng quỳ bất động trền nền đất lạnh lẽo, quan sát xung quanh Lại... là nơi này sao... Vận mệnh, ngươi thật muốn đùa cợt ta đến cùng? Tự do... chỉ còn một bước... mà thôi.Chết... cũng không được an yên sao...
"Hửm ngươi đủ lông đủ cánh rồi ngay cả lời ta nói cũng không nghe sao" Đông Phương Lệnh lạnh lùng nói giọng điệu mất kiên nhẫn
nàng bừng tỉnh mọi suy nghĩ hỗn loạn đều tan biến trong khoảnh khắc. dưới uy áp cường đại của hắn phóng lên người nàng, dù cơ thể vẫn còn chút nặng nề, và gần như theo sự áp bách khiến nàng không thể không cúi đầu cung kính gọi "Sư phụ"
Ngọc bội này nàng nhặt được nó trong bí cảnh, nó đột ngột xuất hiện và hút nàng vào, khi xưa lúc nàng vào vì tu vi yếu chỉ có thể truyền âm cho sư phụ và đồng môn tới cứu, đang đi thì vô tình nhặt được , ngọc bội toàn thân trắng phát ra quang ánh sáng.
Khi thấy được nó sư đệ liền cho rằng đây là thứ tốt báo chuyện này với sư phụ,sư phụ dùng thần thức xem qua liền nói trong đây có công pháp thượng cổ thế là liền xảy ra tràng cảnh thế này.
"Nhị sư tỷ,tỷ là linh căn trung phẩm dù có học được truyền thừa cũng không khai phá được bao nhiêu sức mạnh,chi bằng đem cho sư muội nàng ấy sẽ dùng tốt hơn tỷ"Đường Táng con mắt sáng nói đầy lý lẽ
"Có ngọc bội, nhận được truyền thừa tiểu sư muội nhất định rất vui, nàng chắc chắn sẽ mạnh lên." Đại sư huynh trong mắt mang theo ý cười, cùng bộ dáng ít nói ngày thường khác nhau một trời một vực.
Tiểu sư muội thân thể ốm yếu, để hắn quan tâm không ít, bây giờ có ngọc bội truyền thừa tu luyện công pháp,tu bổ thân thể, chắc hẳn mấy ngày nữa liền có thể đi lại.
Sư tôn lạnh lùng luôn ăn nói đạo mạo, trên mặt cũng hiện lên nét vui mừng ôn nhu, "Đem ngọc bội giao cho nàng. Luyện tập tốt, sau này sẽ thưởng cho ngươi."
Nhìn cảnh ba người họ vui vẻ trò chuyện, nói về việc xử lí ngọc bội nàng trao cho tiểu sư muội, nàng không khỏi cười tự nhiễu đâu đó trong tim vẫn có chút đau nhói.
Từ đầu đến cuối không có ai hỏi thăm qua Diệp Mộng Kiều có đồng ý hay không, hoặc là nói, trong mắt bọn hắn nàng ngay cả phản đối tư cách đều không có. Họ vẫn không thay đổi gì so với kiếp trước, trong mắt họ tiểu sư muội mới là người nhà, còn nàng,chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương được sư phụ đem về cho ở nhờ mà thôi.
Diệp Mộng Kiều đứng dưới nhìn xem một màn tựa như hài kịch, thình lình mở miệng, "Sư phụ. Cái ngọc bội này ta khi nào nói muốn cho tiểu sư muội a?"
Chẳng ai ngờ rằng Diệp Mộng Kiều lại phản đối, Đường Táng rõ ràng sửng sốt mấy giây, miễn cưỡng giải thích nói "Thế nhưng tiểu sư muội so với ngươi càng cần truyền thừa này hơn. . ."
Diệp Mộng Kiều thiên phú thường thường, ngọc bội này bên trong có cổ xưa truyền thừa biết đâu có thể giúp nàng đột phá Trúc Cơ.
Đường Táng lúc nghe nàng nói không muốn đưa ngọc bội, khó tránh khỏi liên tưởng đến tiểu sư muội sư phụ mang về từ nhân gian.
Đồng dạng tuổi không lớn lắm, một cái Nhị sư tỷ nhảy nhót có thể đi lại, luyện kiếm bình thường người, một cái khác tiểu sư muội lại chỉ có thể ốm yếu bệnh tật rõ ràng có thiên phú tốt lại không thể phát huy hết sức mạnh.
Đường Táng liền động chút lòng trắc ẩn, đem chuyện này nói cho sư phụ.
Linh Lạc thân thể mảnh mai." Đông Phương Lệnh có chút bất mãn thái độ của nàng, nhưng dừng một chút, vẫn lên tiếng giải thích, "Thân thể của ngươi so với nàng tốt hơn, vả lại ngươi thiên phú không hợp với truyền thừa quý như vậy, cho Linh Lạc dùng sẽ tốt hơn."
Nghe một màn này nàng không khỏi cười mỉa mai trong lòng, nàng ta cần nó hơn, ha! nàng ta ngay cả kiếp trước dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra, nói chi là nhận truyền thừa, dù kiếp này nàng ta có thể mở nó ra được hay không nàng cũng không muốn đưa nó cho nàng ta.
"Chờ ngày sau tới tông môn thi đấu diễn ra, ta để sư huynh ngươi đi bí cảnh thiên kiêu lại mang về cho ngươi một vài gốc linh thảo quý hiếm."
Bí cảnh thiên kiêu?
Oa! Hắn thật là dám nói, bí cảnh thiên kiêu nghe tên đoán nghĩa, đây là bí cảnh do thất đại tông môn sở hữu mỗi ba năm sẽ mở bí cảnh ra một lần,để các thân truyền của các tông tựu tập thi đấu với nhau, đây vừa là cơ hội để các thân truyền rèn luyện vừa là nơi để các trưởng lão tông môn đấu đá ngầm.
Bí cảnh thiên kiêu, tông môn thi đấu ba năm một lần, có nhiều ít thiên tài từ các tông như vậy.
Hắn lấy gì cam đoan rằng hai cái sư huynh sẽ cướp được những linh thảo quý hiếm đó chứ, huống hồ vài ba cây linh thảo có so được với truyền thừa thượng cổ sao.
"Ta không đưa"
"Cái gì" Đông Phương Lệnh giọng lạnh xuống
Nàng nhướng mày, nở nụ cười nhiễu"ta nói ta không đưa, dựa vào cái gì ta phải đưa nàng, nàng thân thể yếu nàng có lý sao."
Đồ đệ hiền lành nhu thuận xưa nay đột nhiên tung ra một câu chống đối như vậy, Đông Phương Lệnh vừa bất ngờ vừa cảm thấy bị mạo phạm, hắn mặt mày phát lạnh, giận dữ quát "Làm càn"
Hắn giơ tay dồn uy áp quất vào người nàng, dưới uy áp mạnh mẽ đột ngột đánh vào người khiến nàng văng ra xa, hung hăng mà đập vào cột trụ ho ra máu tươi.
Ha! sư phụ mà nàng yêu quý nhất lại tự tay đánh nàng chỉ vì một sư muội về tông được hai năm, trong khi đó, nàng thì sao. Nàng ở tông môn mười một năm vậy mà lại không bằng một tiểu sư muội mới về đây hai năm!.
Năm Diệp Mộng Kiều bảy tuổi, nàng đã gặp được người, chính ông là người đã cứu rỗi nàng khỏi tay bọn buôn người đó, là ông đã kéo nàng ra khỏi bóng tối, đó là lý do nàng mang nhiều hy vọng và khao khát được sự công nhận từ ông nhưng khi nàng được mười năm tuổi, tiểu sư muội vào tông nàng cũng tới từ nhân gian như Diệp Mộng Kiều.
Cũng từ khi đó mọi thứ bắt đầu thay đổi, mọi kỳ vọng và khao khát của nàng điều vỡ tan, nói ra cũng lạ khi đó, lần đầu gặp Linh Lạc nàng đã cảm thấy nàng ta rất quen như đã gặp ở đâu, sau này ở kiếp trước nàng mới biết vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc với Linh Lạc như vậy! Hóa ra là...?.
"Trời sinh phản cốt, nghịch đồ, không biết tôn ti trật tự " Đông Phương Lệnh lạnh giọng quát một câu như vậy.
"Mau đưa ngọc bội ra đây, rồi lăn ra ngoài, vào cấm địa mà hối lỗi."
Nàng nắm chặt ngọc bội, ánh mắt đầy sự không cam lòng, vết máu dưới nền gạch vô tình chạm vào ngọc bội, quang ánh sáng trắng từ ngọc bội dần truyền vào người nàng.
Đột ngột, trong thức hải của nàng có nhiều ánh sáng trắng, nàng đứng quan sát bỗng nhiên có một quả cầu trắng bay về phía nàng, nàng thử giơ tay chạm vào thì một công pháp truyền thừa kiếm pháp truyền vào người nàng.
đây là truyền thừa trong ngọc bội sao, thật không ngờ kiếp trước Linh Lạc làm mọi cách cũng không mở ra được truyền thừa, ai ngờ kiếp này nàng vậy mà lại mở ra được ngọc bội này.
Sau khi nhận được truyền thừa kiếm pháp nàng thử giơ tay về quả cầu đang tỏa quang gần đó, khi tay nàng tới gần quả cầu quang liền trở lên trong suốt, thấy vậy nàng thu tay về, quả cầu quang liền trở lại bình thường.
"Xem ra là không thể muốn mở truyền thừa lúc nào thì mở lúc đó rồi."
"Nghịch đồ còn ngoan cố cứng đầu".Thấy Diệp Mộng Kiều cuối đầu im lặng không nói Đông Phương Lệnh cho là nàng vẫn cứng đầu chống đối ông, liền cảm thấy quyền uy của mình bị xem thường lớn tiếng quát đồng thời vung chưởng về phía nàng.
"đệ tử xin dâng ngọc bội cho sư phụ." Lại lần nữa bị đánh nàng ho ra máu dữ dội hơn, ánh sáng trong mắt trầm xuống vài phần, mím môi rồi cuối cùng cũng đưa ngọc bội ra cho ông.
Dù sao nàng cũng đã nhận được truyền thừa trong ngọc bội này rồi, ngay từ đầu không giao ra chỉ là do không cam lòng cùng chút uất ức mà thôi, hơn nữa!...có đưa nó cho Linh Lạc thì cũng không sao cả, nàng ta sẽ không mở được nó
"Hừ! nếu ngươi ngay từ đầu biết ý như vậy thì sẽ không phải bị thương rồi." Hắn lạnh giọng nói quay lưng liền đi mất.
Diệp Mộng Kiều lau máu ở khóe miệng, sau đó, tại trước mắt tất cả mọi người , chậm rãi giơ ngón giữa hướng Đông Phương Lệnh vừa rời đi.
"Tiểu sư tỷ." Đường Táng đi đến bên người nàng, có chút đau lòng rủ xuống đôi mắt, thấp giọng nói: "Ta có lỗi với tỷ."
"Ta và sư huynh sau này sẽ trả lại cho tỷ"
"Đừng tới đây" Thấy hắn tiến tới nàng lạnh giọng nói.
"Nhị sư tỷ" Đường Táng đau lòng nói
Diệp Mộng Kiều Nắm chặt tay, nhìn thấy hắn tiến lên, nàng chậm rãi lùi lại, tạo khoảng cách với Đường Táng nói: "Ngươi đừng tới đây,đừng dùng vẻ mặt giả tạo đó của ngươi nhìn ta ."
Tụi con chó của Linh Lạc đều cách xa nàng một chút nàng dị ứng, cảm ơn.
hắn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới từ trước đến nay Nhị sư tỷ nhu hòa hiền lương thục nữ của mình lại có thể tức giận đến như thế.
Đại sư huynh không nhìn nổi, bắt lấy cổ tay Diệp Mộng Kiều, trầm giọng: "Sư muội, ngươi có thể đừng nháo loạn nữa không hôm nay chưa đủ loạn sao?"
"Buôn ra" đôi mày nàng khẽ nhíu, nói đầy lạnh nhạt.
"Tiểu sư muội thân thể bệnh tật ốm yếu , nàng so với ngươi mạnh mẽ càng cần truyền thừa tu bổ thân thể hơn, huống hồ nàng còn là cực phẩm băng linh căn, là thiên tài hiếm có chúng ta làm vậy là vì tông môn, muội thân là người của tông môn chẳng lẽ không thể vì tông môm sao." Ân Toàn không nghe lời mà nghiêm túc nói ra lời đáng kinh nhất.
Nàng không muốn lãnh cái tội trạng nghịch đồ, vì lợi ích bản thân mà không quan tâm tông môn này, một tay khác nâng lên thành quyền mặt lạnh mà nhắm ngay mặt hắn đập tới, nói nhảm kêu không nghe thì đập thôi nói nhiều làm gì, Ân Toàn tốc độ rất nhanh né tránh được, tay nắm lấy Diệp Mộng Kiều tự nhiên mà buông ra.
"Ngươi thật là biết nói dù là như vậy, các ngươi liền có thể cướp của ta sao?" nàng chơi mỉa nhìn hắn.
Ân Toàn sững sờ "Ngươi làm sao có thể cố tình gây sự như thế?".
"À vâng vâng là ta gây Sự" Diệp Mộng Kiều qua loa thờ ơ gật đầu: "Ta vô tình, ta không nghĩa, ta cố tình gây sự."
" Ngươi không cần ở đây nhìn ta gây sự mau đi tìm tiểu sư muội thân yêu của ngươi đi."
Kiếp này sống lại nàng không muốn ngu ngốc chờ đợi sự thương hại của bọn họ, nàng phải xuống núi.
Nghĩ liền đi nàng chạy đi mặt kệ hai tên ngốc sau lưng, mà vọt thẳng với tốc độ nhanh nhất tới Thiên Tư Đường.