Từ biệt ông chủ xong, Diệp Mộng Kiều liền ký thế ước với cổ cầm, xong nàng đi thẳng lên rừng săn thú, nàng mới luyện khí tầng ba, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm từ kiếp trước tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng.

Diệp Mộng Kiều đầu tiên là khiêu khích bầy yêu thú cấp yếu đến một chỗ trống, dùng tiếng đán để chi phối tâm trí chúng, rồi lại dùng tiếng đàn tấn công, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho tới khi bầy yêu thú đuối sức, nàng liền trực tiếp rút kiếm xông thẳng vào bầy yêu thú giết từng con một.

Kỳ thật nếu nàng có tu vi cao hơn thì cũng không cần làm dài dòng như vậy chỉ cần trực tiếp dùng tiếng đàn đánh chết chúng, hay dùng kiếm đâm chúng là được, haz nói cho cùng vẫn là nàng yếu đi, chỉ là nàng nhưng không muốn cố gắng, cố gắng tu luyện, nàng nhưng chỉ muốn nằm im a.

Vẫn là nên tìm một cái tông nào đó mà dựa vào thôi, chỉ cần làm ngoại môn đệ tử thôi không cần phải thân truyền hay nội môn gì đâu, nàng nhưng rất biết đủ, rất dễ nuôi.

Nhưng nếu vẫn không được vậy chỉ có thể nương nhờ tộc nhân thôi.

Đang mãi suy nghĩ, đau khổ khi, dưới đất bỗng truyền đền một trận chấn động như núi dung đất lỡ, Diệp Mộng Kiều giật mình quay lại, liền thấy từ xa có một thanh niên trẻ tuổi đang vẫy tay với nàng, hình như đang nói gì đó và...ờ một bầy yêu thú?.

Này bầy yêu thú, còn nhiều hơn, phẩm cấp cao hơn mấy con nàng giết nảy giờ nữa, tụi nó đang xông về phía nàng a, hơn nữa nàng như hiểu được thiếu niên kia nói gì rồi thiếu niên kia đang nói CHẠY ĐI.

Thiếu niên kia, “ vị Bằng Hữu kia mau chạy a.”

Diệp Mộng Kiều nhanh chóng nhặt hết xác yêu thú lên, rồi chạy thục mạng, thiếu niên kia chốc lát liền đuổi kịp, chạy song song với nàng, nắm tay Diệp Mộng Kiều kéo đi.

Thiếu niên kia vừa chạy tốc lực vừa la lên“ ngươi nhưng nhanh chạy nhanh a, với tốc độ này của ngươi sợ là đã bị yêu thu dẫm đạp dưới chân cả ngàn lần rồi.”

“ Ta nhưng cảm ơn ngươi a, ngươi nếu không lại đây ta sẽ cần chạy sao.”

Diệp Mộng Kiều dỡ khóc mà nói, nước mắt đều mau muốn rơi

“Này ngươi làm sao mà chọc giận nhiều yêu thú như vậy, ngươi giết cha, giết ông nội, cướp vợ diệt con của chúng à, hay đào mộ tổ tiên mười tám đời nhà chúng lên sao.”

“A này ngươi, cái miệng của ngươi, sao lại có thể nói ra mấy lời kinh khủng đó chứ, ta nhưng là chính nhân quân tử sẽ không làm mấy trò đó, ta chỉ là đang đánh yêu thú trong lúc không để ý vô tình vào chỗ chúng nó đang giao phối thôi.”

Bầy yêu thú gào gào gào ngươi gọi đó là không làm gì sao, ngươi có muốn xem lại mình đã làm gì không, cũng may Diệp Mộng Kiều đã nói lên nỗi lòng của chúng.

“ người đừng có xạo dù có vô tình vào chỗ chúng nó giao phối thì chỉ cần không làm phiền chúng, chúng làm gì sẽ đuổi theo ngươi.”

“ Ta nhưng thật không làm gì, ta thấy chúng đang bận tạo ra nòi giống khi mặt đều che lại, chỉ là muốn nhanh chóng thoát khỏi đó lên định dùng kiếm bay, ai ngờ không cẩn thận làm rơi đống phù trú xuống tụi nó chứ.”

“Ngươi làm rớt phù trú gì?.”

“ Hỏa phù, phong phù, và thủy phù, phù nổ.”

“ này ngươi gọi là không làm gì sao, nhân gia nhà ai lại đi đem phù ném xuống bầy yêu thú, chỗ người ta giao phối chứ.”

“À không là chỗ thú giao phối, ngươi đây nhưng là làm phiền chúng nó, còn đánh bị thương chúng nó a.”

“ Ta nói không cố ý còn gì, mau chạy nhanh a, đừng nói chuyện nữa A A A.”

Một canh giờ sau

“ Phù cắt đuôi được chúng rồi.”

Thiếu niên kia ngồi phịch xuống, thở phào, Diệp Mộng Kiều nhìn hắn, không nhẹ, không nặng nói.

“ Vừa rồi đa tạ ngươi đã kéo ta cùng chạy.”

Thiếu niên kia cười ha hả, “ không có gì, không cần khách sáo, dù sao ta cũng là người gây rắc rối cho ngươi mà.”

Diệp Mộng Kiều đối hắn tính cách phóng khoáng, tạo cảm giác thoải mái, cho nàng một cảm giác rất dễ chịu, hẳn là người dễ nói chuyện và kết bạn.

“ Ngươi là tán tu sao, ngươi tên gì, người tu gì vậy.”

“ Ngươi khi muốn hỏi tên người khác, thì không phải nên giới thiệu bản thân trước sao.”

“ Ngươi nói đúng, vậy ta giới thiệu trước, ta tên Mộ Trầm, đệ tử thân truyền của Nguyệt Nhật tông, là kiếm tu.”

“ Ra là đệ tử thân truyền của Nguyệt Nhật Tông, một trong bảy đại tông môn.”

“ Ta tên Diệp Mộng Kiều, tu kiếm đạo, hiện tại là tán tu.”

“ ngươi là thân truyền đệ tử Nguyệt Nhật tông, vậy ngươi có thể hay không nói với ta một chút, đãi ngộ của ngoại môn đệ tử Nguyệt Nhật tông các ngươi như thế nào?”

Nàng hiện tại đang cần tìm một tông môn để bám lấy, trước mặt lại vừa hay có một thân truyền, chi bằng hỏi thăm. Hỏi thăm một chút.

“ Nguyện Nhật tông?” Nói đến tông môn của mình, Mộ Trầm thần sắc phức tạp, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Diệp Mộng Kiều, ăn ngay nói thật, “Tông của chúng ta ...một câu thôi rất phế.”

Diệp Mộng Kiều y, sẽ có người nói xấu tông môn của mình như vậy sau, không sợ nhân gia nhà ngươi nghe thấy sẽ đánh chết nhà ngươi, cái tên nghiệt đồ này à.

Nhìn thấy vẻ mặt khó nói thành lời của Diệp Mộng Kiều , Mộ Trầm không chút do dự nói thẳng. “ Tông môn ta là tông yếu nhất trong năm tông, trừ Thiên cơ Tông, và Hải Thiên tông.”

“ Tông ta thực lực không thua kém ai, nhưng là không đoàn kết, ba năm liền thi đấu thiên kiêu điều thua, đại sư huynh không màng thắng thua, ngày ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt như người chết, nhị sư huynh, hoa hoa công tử tên lẳng lơ đó chẳng làm được gì, đột phá trúc cơ cũng không, dậm chân tại chỗ, tam sư huynh tên hai mặt, mặt ngoài cười hiền, mặt trong đen tối, tóm lại là phế.”

Diệp Mộng Kiều.... Nàng lên nói gì đây, có nên thử an ủi hắn chút không, nghe hắn nói nàng điều có thể tưởng tượng ra mấy vị đệ tử ở đó toàn người kỳ quặc, biến thái loại gì cũng có, tên mặt người chết, tên thái biến ẻo lả, tên mặt người dã thú, thậm chí nàng điều nghĩ liệu có ai trên đầu mọc sừng, sau lưng là hai cánh ác quỷ, mông lòi ra đuôi quỷ không.

“Thế Vạn kiếm tông thì sao, có được ăn uống, nghỉ ngơi không.”

Mộ Trầm nhìn nàng như nhìn kẻ quê mùa từ đâu mới xuống núi, vẻ mặt cạn lời.“ Là Vạn kiếm tông đó, ngươi nghĩ là tông hạng ba, hạng nhì ngoài kia à, muốn nghỉ là nghỉ chắc, tông đó mỗi ngày điều luyện kiếm, được nghỉ một canh giờ, sau một canh giờ chỉ cần không chết là cứ luyện, luyện tới khi không nổi nữa mới thôi, vào đó chẳng khác nào vào địa ngục.”

Hít Diệp Mộng Kiều hít mạnh một hơi, thảm quá thảm, chẳng khác nào làm nô lệ tư bản cả thật là thảm a.

“ Thiên Cơ tông và Hải Thiên tông thì sao.”

“ Hai tông đó, tông này bí ẩn hơn tông kia, một tông tính toán, bói quẻ, nhìn thiên cơ đoán ý thiên đạo, dùng trời đất, sông núi làm bàn, dùng người làm quân cờ, họ bí ẩn và không xuất hiện tại tu tiên, là kiểu sống ẩn dật, Hải Thiên tông, nghe nói rất mạnh có thể sánh ngang Vạn kiếm tông, họ sống tại hòn đảo, quanh năm không xuất hiện, chỉ khi tu chân giới gặp họa mới xuất hiện, họ chỉ thu thiên tài, không thu người tư chất bình thường, ta chỉ biết nhiêu đó.”

Nàng thật bó tay với giới tu tiên này, hai tông điều sống như không tồn tại, nói dễ nghe là sống ẩn dật, không giao du thiên hạ, nói khó nghe là người hướng nội không thích giao tiếp, ghét đám đông?

“ Vậy Mộc Thanh tông như thế nào.”

“Ngươi thật sự từ núi xuống à, sao gì cũng không biết thế.”

Diệp Mộng Kiều xấu hổ, gãy gãy má, nàng thật sự là không biết, kiếp trước nàng không quá quan tâm mấy tông khác, không giao lưu, kết giao bạn bè, càng không xuống núi bao giờ, toàn đi theo đồng môn luyện tập, đối với bên ngoài tông môn trừ tên thất tông ra, nàng một cái điều không biết.  

 

Mộ Trầm thấy nàng không nói, cũng không hỏi gì thêm, kể nàng nghe về Mộc Thanh tông.

“ Mộc Thanh tông? Nơi đó đan tu nhiều, ngày ngày luyện đan, là tông siêu giàu, quả thật là một tông môn tốt bất quá đừng nghỉ lười biếng họ sẽ không cho ngươi nghỉ ngơi, ngược lại sẽ bắt ngươi thử đan, ngươi không phải kiếm tu sao hỏi Mộc Thanh tông làm gì.”

“ Cũng không có gì, chín là muốn tìm một tông môn dựa vào, không cần nội môn đệ tử gì, chỉ cần một cái ngoại môn đệ tử thôi, có ăn, có chỗ ngủ là được.”

...Cạn lời thật cạn lời đó là suy nghĩ của Mộ Trầm lúc này.

“ Ngươi nếu là muốn gia nhập tông môn, có thể suy xét, suy xét tông ta, tuy tông ta phế nhưng là có ăn ba buổi một ngày, mỗi ngày là hai mặn, một canh, một chay, đám bảo dinh dưỡng, ngủ nghỉ đầy đủ, ngoài ra còn được tư do vui chơi sau những buổi học nữa.”

Diệp Mộng Kiều sáng mắt, đây không phải tông trong mơ của nàng sao, đây không phải là tông toàn người kỳ quái, thái biến gì, đây là nhà dưỡng lão của nàng a.

“ được ta gia nhập tông ngươi, tông ngươi khi nào tuyển đệ tử.”

“ hôm nay a, còn nửa canh giờ nữa.”

.....

Ba chấm, vậy không phải sắp muộn rồi sao.

“ ngươi đừng lo ta bây giờ liền đưa ngươi đi.”

“ Ân cảm ơn ngươi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play