Gia đình không cần họ hàng, chỉ cần ở lại sau cùng.
⸻
I. Khi ở cùng, nhưng không cùng nhau
Căn nhà trọ số 43 – hai phòng ngủ, một gác lửng, một bếp nhỏ. Ba con người ở đó, như ba vết dao cắm vào cùng một khối gỗ: gần nhau, nhưng chẳng bao giờ chạm.
• Alex sống trong thế giới riêng. Cô ngủ ngày, làm việc đêm, không bao giờ bỏ tai nghe trừ khi cần lên kế hoạch.
• Amanda thì ngập trong mỹ phẩm, đồ lót ren, và tiếng nhạc Pháp cổ. Cô luôn cười, luôn mềm mại, nhưng không ai thấy cô khóc.
• Jesica rời nhà từ sáng sớm, tập võ, chạy bộ, đôi khi về nhà với vết xước trên tay – và chẳng bao giờ giải thích tại sao.
Họ không hỏi nhau về nỗi đau. Cũng không an ủi. Họ tồn tại song song.
Nhưng điều kỳ lạ là… chẳng ai rời đi.
⸻
II. Một lần Alex bị sốt
Cô nằm co người trên ghế sofa, thân nhiệt 39 độ, nhưng vẫn mở laptop, run rẩy gõ đoạn mã cuối cùng để phá hệ thống camera mục tiêu.
Jesica vừa về tới, thấy vậy thì quăng balo xuống, bước tới.
“Tắt máy đi. Nghỉ đi.”
“Tôi sắp xong rồi.”
“Cậu muốn chết vì cái clip của tên biến thái đó à?”
Alex bật lại yếu ớt:
“Tôi còn sống là vì có thể khiến hắn biến mất khỏi internet.”
Không một lời cảm ơn khi Jesica đặt khăn mát lên trán cô.
Cũng không cần.
Vài giờ sau, Alex tỉnh dậy thấy một tô cháo nóng để bên cạnh. Nắp máy tính đóng lại. Dây sạc được cắm cẩn thận.
Cô không nói gì. Nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm, Alex không thấy cô đơn trong cơn sốt.
⸻
III. Một lần Amanda say
Sau một nhiệm vụ khó, Amanda về nhà với đôi môi đỏ nhòe son, ánh mắt hoen lệ.
Cô gục xuống bàn ăn, tay vẫn ôm chiếc gương nhỏ.
“Tôi… ghét cái gương này…”
“Tôi ghét gương mặt này… Đẹp để làm gì… nếu ai cũng chỉ muốn chà đạp lên nó…”
Alex đứng từ xa, không nói gì.
Jesica bước lại gần, định gỡ cái gương ra khỏi tay cô.
Amanda gào lên:
“Đừng chạm vào tôi!! Tôi không muốn ai thương hại hết!”
Jesica ngừng lại.
Alex ngồi xuống ghế, mở máy, nhưng lần đầu… không gõ phím.
Chỉ ngồi đó. Để Amanda không phải say một mình.
Sáng hôm sau, Amanda tỉnh dậy trong phòng mình. Có một ly nước, một viên thuốc giải rượu, và một lời nhắn viết tay nguệch ngoạc:
“Gương không phản ánh giá trị. Cậu biết điều đó mà.”
Không ký tên. Nhưng Amanda biết là ai.
Lần đầu tiên… cô khóc không phải vì bất lực, mà vì có người thật sự thấy được cô.
⸻
IV. Một lần Jesica gục ngã
Nhiệm vụ đêm đó thất bại. Họ không cứu được cô gái mục tiêu. Jesica đánh gục ba tên bảo vệ, nhưng đến nơi thì đã quá muộn. Cô gái ấy… đã chết trong nhà vệ sinh.
Jesica im lặng cả đêm.
Amanda cố gắng kéo cô ra ăn, bị từ chối.
Alex gửi cho cô bản ghi âm đoạn cuối cùng cô gái kia để lại – “Nếu ai đó nghe được… hãy làm gì đó, xin đừng để hắn sống tiếp.”
Jesica bật khóc. Không phải kiểu nức nở. Mà là kiểu gục xuống, run rẩy, kiệt sức.
Alex ôm lấy vai cô. Amanda dựa đầu lên lưng cô.
Không ai nói gì. Nhưng tất cả đều ở đó.
Jesica, người luôn gồng lên mạnh mẽ, hiểu rằng mình không còn phải một mình gánh cả thế giới.
⸻
V. Gia đình không cần máu – chỉ cần tin
Từ đó, có những thay đổi nhỏ:
• Alex bắt đầu nấu bữa sáng – dù chỉ là trứng chiên và bánh mì nguội.
• Amanda không trang điểm vào Chủ nhật – chỉ để nằm dài và ôm gối nói nhảm.
• Jesica đặt ba cốc sứ riêng trên kệ bếp – khắc tên từng người.
Họ vẫn không nói nhiều. Không bao giờ ôm nhau kiểu kịch bản phim. Nhưng ánh mắt họ dịu đi, nhịp thở hòa nhau mỗi lần nhiệm vụ bắt đầu.
Họ học cách gửi bản đồ dự phòng cho nhau, chia sẻ mật khẩu khẩn cấp, và không bao giờ để ai ra ngoài một mình sau 10 giờ đêm.
⸻
VI. Và một câu nói được ghi trên tường nhà trọ
Alex viết bằng bút đen, lên mảnh giấy dán cạnh bàn ăn:
“Nếu một ngày tôi không quay lại – hãy biết rằng: tôi đã không hối hận vì sống cùng các cậu.”
Amanda nhìn thấy. Cô không nói gì, chỉ dán thêm dưới đó dòng khác:
“Nếu một ngày tôi phản bội – hãy giết tôi trước khi tôi làm hại các cậu.”
Jesica lặng lẽ lấy bút, viết dòng cuối:
“Nếu một ngày tất cả kết thúc – tôi sẽ đợi hai cậu ở bên kia.”
⸻
Gia đình không phải là nơi ta sinh ra.
Mà là nơi cuối cùng ta vẫn muốn quay về, sau khi đã thấy hết sự tàn nhẫn của thế giới.