Chúng tôi không phải thiên thần, nhưng chúng tôi không mù lòa.
⸻
Tập 1: Ánh sáng không dành cho chúng tôi
Thành phố Crescent – nơi những kẻ có tiền, có quyền, có ngoại hình – mặc định được tha thứ.
Pháp luật ở đây không dành cho nạn nhân. Nó được viết bởi kẻ mạnh và bảo vệ kẻ mạnh hơn.
Trong một góc khuất giữa lòng thành phố, có một căn nhà trọ cũ kỹ số 43 – nơi ba cô gái sống ẩn mình sau ánh đèn văn phòng và lớp vỏ “nhân viên truyền thông” tại tập đoàn Zens. Nhưng đêm xuống, họ là thứ mà thành phố này không biết mình cần: bản án ngầm.
Không ai biết họ là ai.
Không ai nhớ khuôn mặt họ.
Không ai sống sót đủ lâu để kể về họ.
⸻
Chương 2: Cô gái tóc ngắn và vết nứt trong hệ thống
“Có một yêu cầu mới trong hòm thư đen.” – Alex nói, vừa đẩy bát mì ăn liền sang bên vừa gõ lách cách trên chiếc laptop đã được mã hóa đến mức Cục An ninh mạng còn khóc thét.
Cô gái với mái tóc ngắn cắt gọn, vẻ ngoài nhỏ nhắn như học sinh cấp ba, đôi mắt sáng như viên ngọc lạnh. Cô có thể bẻ khóa hệ thống ngân hàng trong vòng 10 phút, tìm ra mật khẩu iCloud của bất kỳ CEO nào trong vòng 3 giây, hoặc… gửi cho bạn lịch sử xem phim khiêu dâm của một bộ trưởng – nếu bạn thích.
Amanda, đang thoa lotion lên chân dài trong bộ áo ngủ mỏng tanh, lười biếng hỏi:
“Lại một ông nào nữa? Đừng nói với tôi là có thêm tên nào quay lén nhân viên phòng tạp vụ rồi cười cợt sau buổi họp.”
Jesica từ phòng bếp bước ra, tay cầm ly sữa, hỏi gọn:
“Tên?”
Alex búng tay. Màn hình lớn trên tường hiện lên gương mặt:
Dr. Raymond J. Hellsing – Trưởng khoa Tâm lý học, đại học Crescent, 42 tuổi. Đẹp trai, thành đạt, và… có sở thích chữa lành bằng cách làm tổn thương.
“Có ít nhất 7 nữ sinh gửi thư cầu cứu. Nhưng tất cả đều bị ‘cảnh báo’ sau khi mở miệng. Có camera giấu trong phòng tư vấn, micro trong dây thắt lưng, và danh sách nạn nhân được mã hóa trong ổ cứng giấu dưới sàn.” – Alex nói đều đều.
Jesica gật đầu.
“Chúng ta xử lý.”
⸻
Chương 3: Con mồi và mùi hương mê hoặc
Ba ngày sau. Một nữ sinh năm nhất tên là “Emily” đến tìm tiến sĩ Raymond. Tóc vàng uốn nhẹ, váy xếp ly, nước mắt ướt mi.
Đó là Amanda – đã hóa trang hoàn hảo đến từng chuyển động bối rối.
“Thầy ơi… em không kiểm soát được bản thân… Em nghĩ em bị hư…”
Giọng Amanda run rẩy, mềm như sương.
Raymond mỉm cười, tay nhẹ đặt lên vai cô gái. “Không sao. Em đến đúng nơi rồi. Thầy sẽ ‘giúp em’… hiểu bản thân mình hơn.”
Camera ghi hình, micro khởi động.
Nhưng hắn không biết rằng: mọi dữ liệu hắn từng ghi đã được Alex tái mã hóa, và mỗi hành vi hắn sắp làm đều bị ghi lại… từ chính hệ thống của hắn.
⸻
Chương 4: Cú đánh sau lưng màn hình gương
Khi Amanda rút lui “vì sốc tâm lý”, Raymond không biết rằng căn phòng tư vấn đã được gài lại toàn bộ hệ thống định vị và phát sóng nội bộ.
Jesica xuất hiện vào tối hôm đó – trong bộ đồng phục bảo vệ giả mạo, mang theo một vali đen.
Raymond vừa mở cửa thì bị đấm ngất tại chỗ.
Khi tỉnh lại, hắn bị trói vào ghế da – chính chiếc ghế hắn từng “trị liệu” nạn nhân.
Một màn hình bật lên. Clip gương mặt hắn, từng lời dụ dỗ, từng hành vi dơ bẩn… phát lại. Không che. Không cắt. Chỉ có hắn và tội lỗi.
Giọng Alex vang lên qua loa:
“Đừng lo. Chúng tôi không gửi clip này cho cảnh sát. Họ không có quyền lực ở đây.”
Amanda bước ra từ bóng tối, son môi đỏ máu, cười quyến rũ:
“Chúng tôi sẽ gửi cho… tất cả sinh viên của thầy.”
Jesica ghé sát tai hắn, lạnh như băng:
“Nếu anh còn sống sau ngày mai, thì hãy sống cho đàng hoàng. Còn nếu không… thì cũng tốt thôi.”
⸻
Chương 5: Bóng tối không bao giờ ngủ
Sáng hôm sau, mọi người ở Đại học Crescent đều nhận được một email ẩn danh. Video đính kèm. Tiêu đề đơn giản:
“Sự thật về bác sĩ chữa lành.”
Raymond biến mất khỏi thành phố trong đêm. Không ai biết hắn đi đâu. Không ai hỏi. Không ai dám nhắc lại.
⸻
Tại nhà trọ số 43, ba cô gái tiếp tục bữa sáng như mọi ngày. Ngoài kia, thế giới vẫn vặn vẹo như cũ. Nhưng họ biết – chỉ cần họ còn ở đây, còn bóng tối, còn công lý.
Alex liếc qua AlexNet – hệ thống quét thông tin tình báo ngầm của cô.
“Có vụ mới rồi.”
Amanda lười nhác:
“Đẹp trai không?”
Jesica đứng dậy, buộc tóc, cười nhẹ.
“Không quan trọng. Quan trọng là… hắn đáng bị trừng phạt.”
Tập 2:Quái vật đeo mặt người
⸻
Kẻ săn mồi trong vỏ bọc thiên thần
Tên hắn là Ethan Varell – giám đốc sáng tạo của hãng thời trang VELUX, người đàn ông của năm do ba tạp chí lớn bình chọn, nổi tiếng với câu nói:
“Tôi yêu phụ nữ. Tôi muốn họ tỏa sáng.”
Người ta gọi hắn là “thiên thần của giới mẫu”, “kẻ tạo ra những nữ hoàng trên sàn diễn”.
Nhưng sau ánh đèn sân khấu và những lời tung hô, là vô số người mẫu trẻ bị buộc “đổi tình lấy cơ hội”. Một số mất tích. Một số rút lui khỏi ngành. Không ai dám tố cáo.
Cho đến khi một tệp tin rác được gửi đến hệ thống Alex đang quét.
Bên trong là một dòng tin nhắn:
“Hắn cười trong khi cô ấy khóc máu. Hắn dùng quyền lực để ép họ im lặng. Xin các người – hãy cứu bọn em.”
⸻
Cô gái trong gương
Amanda được chọn làm người tiếp cận.
VELUX đang tuyển người mẫu mới cho chiến dịch nội y thu đông. Cô bước vào buổi casting với mái tóc vàng giả, thân hình hoàn hảo và ánh mắt… có chút lo sợ vừa đủ.
“Cô là… Selene?” Ethan ngước nhìn từ hồ sơ, mắt dừng lại trên cổ Amanda như đang đo kích cỡ giết mồi.
“Vâng, lần đầu tiên em thi. Em… muốn được chú ý.”
Cô nói bằng chất giọng rụt rè pha chút khao khát, đôi môi mím nhẹ như sợ bị đánh giá.
Ethan cười – nụ cười khiến nhiều người chết mê chết mệt.
“Đừng lo. Tôi luôn để ý đến những người đặc biệt.”
Buổi thử đồ bắt đầu. Amanda bị dẫn vào một phòng kín có gương khắp các mặt – nhưng cô biết: đó không phải để “ngắm nhìn”, mà là camera ngụy trang.
Jesica giả dạng nhân viên hậu trường. Cô ghi nhớ từng cửa ra vào, vị trí các bảo vệ, thiết bị điện tử, và cả phòng chứa dữ liệu được khoá hai lớp bên trong tầng ngầm.
Alex theo dõi tất cả qua hệ thống kết nối giữa kính áp tròng của Amanda và đồng hồ thông minh cài trên tay Jesica.
⸻
Dưới lớp da thiên thần
Ba ngày sau, Ethan mời “Selene” đến dinh thự riêng để “nói về hợp đồng”.
Căn biệt thự ở ngoại ô – một tòa lâu đài hiện đại, được canh phòng cẩn mật. Bên ngoài là ánh đèn dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương và ly rượu vang sóng sánh. Nhưng bên trong là những vết xước khẽ trên ghế, móng tay phụ nữ trong khe cửa, và tiếng hét… mà chỉ tường mới biết.
Amanda bước vào. Tay cô run như thật. Đó không phải vì sợ. Mà vì đã đến lúc săn mồi.
⸻
Cái bẫy lật mặt
“Selene, em có muốn làm gương mặt của chiến dịch không?” – Ethan thì thầm, tay đặt lên cổ Amanda.
“Em… em muốn…”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt biết ơn giả tạo.
Nhưng đột nhiên, mọi đèn tắt phụt.
Một màn hình chiếu sáng lên từ chính hệ thống nhà hắn – hiển thị đoạn clip từ hàng loạt camera ẩn. Các nạn nhân. Tiếng hắn cười. Tiếng van xin. Tiếng vỡ vụn của sự im lặng.
Ethan đứng bật dậy, gào lên: “CÁI QUÁI GÌ VẬY?! AI?!”
Jesica xuất hiện từ góc khuất, súng điện chĩa thẳng vào ngực hắn.
“Chúng tôi là bóng tối của công lý. Và anh là rác rưởi của xã hội.”
Alex bật toàn bộ hệ thống livestream. Đoạn video được phát công khai trên nền tảng nội bộ của VELUX – toàn bộ nhân viên đều xem.
Amanda ghé sát hắn, thì thầm:
“Anh muốn phụ nữ tỏa sáng à? Giờ anh chính là ánh đèn sân khấu đấy… đồ quái vật.”
⸻
Đừng bao giờ quên tên em
Ethan Varell mất chức sau 24 giờ, bị cả ngành quay lưng. Dư luận phẫn nộ. Những người mẫu cũ bắt đầu lên tiếng. Có người nói họ thấy hắn rơi khỏi tầng ba dinh thự đêm hôm đó – nhưng không có bằng chứng.
Chỉ có một dòng thư được để lại trên màn hình phòng giám sát:
“Công lý không cần tên tuổi.
Chúng tôi là Alex – kẻ nhìn thấy mọi dữ liệu.
Là Amanda – kẻ khiến anh nói điều anh không muốn.
Là Jesica – kẻ kết thúc mọi ác mộng.
Và chúng tôi… vẫn đang theo dõi.”