Chúng tôi đã từng là nạn nhân

“Muốn trở thành kẻ mạnh… trước hết phải sống sót.”

Ba người con gái, ba mảnh ký ức nứt gãy, ba vết thương không được chữa lành – vô tình gặp nhau giữa thành phố náo nhiệt và lạnh lẽo, nơi công lý là một trò đùa, còn sự im lặng là cái giá phải trả để tồn tại.

I. Alex – Con chip của sự cô đơn

“Tôi từng tin vào dữ liệu. Nhưng dữ liệu không thể đo được nỗi đau.”

Tuổi thơ của Alex gắn liền với màn hình máy tính, dây mạng và những chuỗi mã hóa phức tạp. Mẹ cô – một kỹ sư phần mềm thiên tài, lạnh lùng và nghiêm khắc – không dạy con cách yêu, mà dạy cách mã hóa nỗi đau.

Alex không có bạn. Cô học qua mạng, thi vượt cấp. Mỗi lời khen cô nhận được đều qua email, mỗi lần cô được nhìn mẹ cười – là khi cô tìm ra một lỗi trong hệ thống.

Rồi một đêm, cô về nhà và thấy mẹ mình nằm giữa sàn, váy xộc xệch, máu loang ra như hoa nở.

Kẻ gây ra chuyện là cấp trên của mẹ – một người “có tiếng nói” trong ngành công nghệ.

Không có ai đứng ra. Không có ai lên tiếng. Hắn được thăng chức sau ba tháng.

Alex – khi ấy mới 13 – đã đốt cả thế giới trong máy tính hắn. Cô khiến hệ thống công ty tê liệt, những đoạn phim ghê tởm được công khai, tài khoản bị hack, danh dự của hắn tan thành tro.

Nhưng vẫn chẳng ai biết cô làm.

Vì chẳng ai quan tâm đến một đứa trẻ mồ côi, giỏi máy tính và sống như một cái bóng.

II. Amanda – Gương mặt của nỗi nhục

“Họ bảo tôi đẹp. Nhưng không ai hỏi tôi có thấy mình sạch sẽ không.”

Amanda lớn lên trong một gia đình giàu có. Cô được dạy cách cười vừa phải, ngồi vừa thẳng, đi vừa mềm – tất cả để làm vừa lòng đàn ông.

Cha cô là một doanh nhân nổi tiếng. Mẹ cô là búp bê được tô son đỏ trong lồng kính. Và Amanda… là con búp bê tiếp theo được đẽo gọt.

Năm mười bốn tuổi, cô bị một người bạn của cha – một người đàn ông quyền lực và đáng kính – đưa về nhà sau buổi tiệc. Và cưỡng hiếp.

Cô nói với mẹ.

Mẹ cô cười nhẹ, chỉnh lại váy cho con gái và nói:

“Chỉ cần im lặng. Một lần không làm em bẩn.”

Nhưng Amanda không chỉ im. Cô học cách sử dụng ngôn từ như vũ khí.

Cô dụ gã đàn ông ấy đến khách sạn với một lá thư giả danh người tình cũ.

Cô quay clip.

Cô gửi cho vợ hắn, cho báo chí, cho cả con gái hắn đang du học ở nước ngoài.

Cô mười sáu tuổi. Đứng giữa dư luận đang gào thét, đôi mắt không còn chút nước.

Chỉ có một câu trong đầu:

“Nếu tôi không có quyền được làm nạn nhân… thì tôi sẽ là người phán xử.”

III. Jesica – Thiên thần bị thiêu cháy

“Tôi từng muốn trở thành giáo viên. Bây giờ tôi dạy kẻ ác cách gục ngã.”

Jesica sinh ra trong một gia đình bình thường – cha là lính cứu hỏa, mẹ là y tá. Cô được dạy phải tốt bụng, phải yêu người, phải tha thứ.

Cha cô chết trong một vụ cháy lớn. Báo chí ca ngợi ông là anh hùng. Nhưng cô biết: ông bị buộc chết.

Một tên tài phiệt đứng sau dự án tòa nhà đã bắt cha cô nhận lỗi rò rỉ gas để cứu lấy danh tiếng.

Mẹ cô nhận tiền bảo hiểm. Khóc trước máy quay. Nhưng trong bếp, bà nói:

“Đó là cách xã hội vận hành, con à. Im lặng… hoặc chết theo ông ấy.”

Jesica không chấp nhận.

Cô điều tra. Ghi âm. Gửi bằng chứng. Nhưng mọi lời nói đều chìm giữa những bản báo cáo giả và những cái bắt tay dưới gầm bàn.

Vài tháng sau, mẹ cô bị tai nạn – không ai biết vì sao.

Jesica – mới 17 tuổi – cắt phăng mái tóc dài, rời khỏi quê, không còn mơ làm cô giáo.

“Tôi không còn muốn dạy học. Tôi muốn dạy kẻ xấu biết sợ.”

IV. Giao điểm – Số 43 đường Esmond

Cả ba đều chọn làm việc tại Tập đoàn Truyền thông Zens – một cái tổ lớn của truyền thông độc hại và những trò chính trị hậu trường.

Alex làm IT. Amanda làm truyền thông. Jesica làm bảo vệ nội bộ.

Họ thấy nhau lần đầu trong một vụ án nội bộ: một thực tập sinh tự tử sau khi bị giám đốc cưỡng bức. Không ai dám tố cáo. Không bằng chứng. Không ai đứng lên.

Chỉ có ánh mắt ba người – trong buổi họp kín – giao nhau chừng một giây.

Cả ba rời phòng họp. Không nói gì. Nhưng đêm đó, toàn bộ dữ liệu nhạy cảm của vị giám đốc được rò rỉ. Clip, tài khoản, nhật ký cuộc gọi – tất cả.

Sáng hôm sau, gã bị đuổi việc.

Không ai biết thủ phạm. Không ai dám hỏi.

Một tuần sau, từng người trong số họ nhận được một mẩu giấy viết tay trượt dưới cửa:

“Tôi thấy bạn. Bạn thấy tôi. Chúng ta không cần hỏi nhau ‘tại sao’.

Vì thế giới không còn cần câu hỏi.

Mà cần người hành động.”

Căn nhà trọ số 43 – nơi ba cô gái lần đầu ngồi ăn tối cùng nhau, trong im lặng.

Không ai hỏi nhau quá khứ.

Không ai khóc.

Nhưng trong ánh mắt họ…

Là những mảnh vỡ giống nhau.

V. Ba người – một bóng tối

Từ đó, họ sống cùng nhau. Làm việc cùng nhau. Ra tay cùng nhau. Không còn tên riêng. Không còn nước mắt.

Họ trừng trị những kẻ mạnh – vì họ biết:

Không ai cứu mình. Không ai cứu ai. Nhưng nếu họ không làm… thì ai sẽ làm?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play