Quản gia nhìn mà lạnh toát sống lưng, mồ hôi vã như tắm. Ông run rẩy lặp lại lần thứ năm: “Ổ tiên sinh thật sự đã mất rồi…”

“Đếm từ mười.”

Chúc Tiêu không hề nói đùa. Xẻng đã cắm sâu xuống đất hai centimet, sẵn sàng đào tiếp bất cứ lúc nào.

“Mười.”

“Chúc tiên sinh, chúng tôi tuyệt đối không lừa ngài!”

“Chín.”

“Chúc tiên sinh, tâm trạng ngài bây giờ chưa thể chấp nhận cũng bình thường, nhưng Ổ tiên sinh thật sự đã chết.”

“Tám.”

“Chúc tiên sinh, nếu biết ngài như vậy, cậu ấy nhất định cũng rất đau lòng. Xin ngài nén bi thương…”

“Bảy.”

“Chúc tiên sinh, tôi cũng rất buồn vì sự ra đi của Ổ tiên sinh. Xin ngài đừng làm khó tôi nữa…”

Chúc Tiêu lạnh nhạt: “Tôi không làm khó ông. Kêu Ổ Cữu ra đây nói chuyện với tôi.”

“Ổ tiên sinh thật sự đã mất rồi…”

Chúc Tiêu liếc quản gia một cái, không đổi sắc: “Ba.”

Nhảy thẳng từ bảy xuống ba! Quản gia suýt khóc, ông chưa từng gặp người nào khó lừa thế này. Thiếu gia là Diêm Vương, sao lại chọc phải một kẻ còn giống Diêm Vương hơn cả y thế này chứ?

Chúc Tiêu ấn mạnh một nhát, xẻng lại cắm sâu thêm một centimet: “Hai.”

Còn một bước nữa là đến “Một”. Quản gia quýnh quáng kêu to: “Chúc tiên sinh! Ổ tiên sinh thật sự đã mất! Xin ngài để cậu ấy được an nghỉ!”

“Chúc tiên sinh… Đào mộ là điềm xấu. Ở quê tôi vẫn nói, như vậy sẽ khiến hồn ma không thể đầu thai.”

Ngón tay Chúc Tiêu siết chặt chuôi xẻng, gân xanh nổi rõ, khiến tim quản gia treo lơ lửng. Vì dưới mộ này… vốn còn có thứ khác được chôn theo, chính Ổ Cữu từng dặn kỹ, tuyệt đối không được đào loạn.

“Chúc tiên sinh…?”

Nhưng con số “Một” kia, mãi vẫn không được thốt ra.

Xẻng dừng lại ngay trước mộ bia. Chúc Tiêu cuối cùng cũng không đào tiếp.

Quản gia vừa mới toát mồ hôi hột, lúc này rốt cuộc mới thở phào.

“Chúc tiên sinh, xin ngài nén bi thương… Ổ tiên sinh thật sự đã mất rồi.”

Chúc Tiêu mím môi, im lặng không nói.

Không hiểu được tâm tư hắn, quản gia cẩn trọng đề nghị: “Nếu ngài thật sự nhớ Ổ tiên sinh… có thể đốt cho cậu ấy ít đồ.”

Ông đưa cho Chúc Tiêu một xấp giấy viết thư và một cây bút, rồi ôm thêm một cái thùng kim loại, châm than đỏ ngay trước mộ.

“Ngài có điều gì muốn nói, có thể viết ra giấy rồi đốt đi. Ổ tiên sinh ở trên trời có linh, chắc chắn sẽ nhận được.”

“……”

Chúc Tiêu cầm giấy bút, nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn cứng đầu bỏ xuống.

Khuôn mặt hắn lãnh đạm như thường: “Tôi không tin mấy thứ này.”

Từ hôm đó trở đi, Chúc Tiêu liên tục xin nghỉ mấy ngày liền.

Bề ngoài thì Chúc Tiêu vẫn sinh hoạt bình thường, nhịp sống gần như không thay đổi. Duy chỉ có một điểm khác: dạo này hắn không còn “cuốn” điên cuồng, cũng không liều mạng nghiên cứu nữa. Đến giờ là nghỉ ngơi.

Ổ Cữu, cái tên “đã chết”, dường như chẳng để lại ảnh hưởng gì với hắn.

“Ai, sao dạo này cậu lại đến đây nữa?”

Triệu Tử Duệ ngạc nhiên hết sức. Lại gặp Chúc Tiêu trong bar — chuyện này thật hiếm. Bình thường hắn ít đến, thế mà khoảng thời gian này ba ngày hai bận đều xuất hiện, cứ như có chuyện gì đó buộc phải mượn rượu giải sầu.

Nhưng hắn thì có chuyện gì để sầu đâu? Chúc Tiêu vừa thăng chức, vừa phát tài, còn “kình địch” thì đã chết… theo lý mà nói phải vui mừng không hết mới đúng.

Chúc Tiêu im lặng một hồi lâu, lúc nhận ra Triệu Tử Duệ đang hỏi mình, mới đáp: “Rảnh rỗi, không có việc gì nên đến.”

Triệu Tử Duệ thấy không ổn, nhưng không rõ chỗ nào: “Cậu không sao chứ?”

Chúc Tiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Triệu Tử Duệ hất cằm về phía mấy chai rượu trên bàn: “Không có gì mà uống nhiều như vậy?”

Một lúc sau, Chúc Tiêu mới mở miệng: “Có lẽ Ổ Cữu thật sự chết rồi.”

“Cho nên cậu vì hắn mà thế này? Cậu đau lòng? Nhưng… đó là Ổ Cữu mà?”

Nếu người chết là hắn ta, Triệu Tử Duệ còn hiểu được dáng vẻ của Chúc Tiêu bây giờ. Nhưng từ ngày đầu quen nhau, Chúc Tiêu và Ổ Cữu đã là kẻ thù không đội trời chung. Dù Chúc Tiêu không đến mức vui mừng trước cái chết của đối thủ, thì cũng chẳng nên đau buồn đến mất hồn như thế.

Trong lòng Triệu Tử Duệ bắt đầu hoài nghi: Sao tình hình này chẳng giống mất đi kẻ thù, mà giống mất đi… người yêu thế nhỉ?

Chúc Tiêu không trả lời, mà đột ngột hỏi một câu: “Chết đột ngột, rốt cuộc là chết thế nào?”

“Thì… áp lực lớn quá, mệt mỏi quá, đủ thứ linh tinh thôi.”

Chúc Tiêu chỉ “ừ” một tiếng, phản ứng rất bình thản. Lời Triệu Tử Duệ nói cũng gần giống những gì hắn đã lục lọi trên mạng.

Triệu Tử Duệ nhân cơ hội thở dài, răn dạy: “Cho nên mới nói, cái gì cũng không quan trọng bằng cái mạng. Cậu phải biết quý—— Ê!”

Lời chưa dứt, đã thấy Chúc Tiêu đột nhiên đứng bật dậy, gõ gõ cái chuông lớn đặt trên bàn.

“Cậu làm gì đấy!” Triệu Tử Duệ vội kéo hắn lại, nhưng đã muộn.

“Leng keng! Leng keng!”

Hai tiếng vang lan khắp quán bar, âm nhạc im bặt, vũ công dừng bước, tiếng nói chuyện cũng tắt. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Chúc Tiêu.

Trong muôn vàn ánh nhìn, Chúc Tiêu thản nhiên giơ ly pha lê lên, cụng “cạn” với không khí.

Giây tiếp theo, tiếng hét chói tai bùng nổ, cả quán như vỡ tung vì phấn khích.

Triệu Tử Duệ mặt cắt không còn giọt máu: “Cậu uống say rồi hả? Cậu có biết gõ cái chuông này tốn bao nhiêu không?”

Ở đây có quy củ: ai gõ chuông, người đó bao toàn bộ tiền rượu trong quán.

“Không biết.”

Triệu Tử Duệ hít sâu một hơi: “Không biết mà còn gõ??”

Chúc Tiêu rút ra một tấm thẻ, giọng thản nhiên: “Tiền của Ổ Cữu.”

Số tài sản Ổ Cữu để lại, hắn vốn chưa từng động đến. Nhưng giờ thì khác, tiền đưa tận cửa không dùng thì phí. Ổ Cữu đã chết rồi, còn giữ cho ai?

“Nếu không dùng cũng lãng phí, tôi cũng chẳng định quản lý tài sản.”

Ổ Cữu dám để lại di sản cho hắn, chẳng lẽ nghĩ hắn không dám tiêu?

Một lát sau, quản lý mang giấy thanh toán đến. Chúc Tiêu chẳng thèm nhìn, rất ung dung quẹt một con số sáu chữ.

Triệu Tử Duệ ngây người: “Cái… cái quái gì… Tôi thua thật rồi, cậu và mấy kẻ có tiền đúng là mạng khác mà!”

Chúc Tiêu cầm ba ly rượu mạnh trên bàn, uống cạn một hơi, rồi vỗ vai Triệu Tử Duệ: “Tôi đi trước.”

Triệu Tử Duệ vội níu lại: “Này! Cậu thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play