Quán bar âm nhạc vang đinh tai nhức óc, ánh đèn đủ màu quét loạn khắp nơi, chói đến mức người ta hoa mắt chóng mặt.

Chúc Tiêu ngồi một mình ở góc ghế dài, khí chất lạnh nhạt, hoàn toàn chẳng hợp với bầu không khí ồn ào này.

Hắn chẳng rõ mình đang bực cái gì, chỉ biết giữa lông mày lộ ra vẻ âm trầm, lạnh lẽo.

“Chúc Tiêu, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây chắc?” Bạn tốt Triệu Tử Duệ thong thả tới muộn, vào cái là tự giác phạt mình ba ly. Dù gì hôm nay là tiệc của Chúc Tiêu, tất nhiên Chúc Tiêu phải bao.

“Trước kia gọi cậu ra ngoài còn khó hơn lên trời, sao hôm nay lại đổi tính thế?”

Chúc Tiêu hiện đang dạy ở đại học. Bình thường hắn vừa phải lo học trò, vừa làm nghiên cứu, mấy chỗ bar pub thế này hiếm khi thấy mặt. Từ sau khi dính líu với Ổ Cữu, hắn càng ngày càng ít ra ngoài.

Nhắc tới Ổ Cữu… quả thật là một đôi oan gia chí mạng.

Hai người từ thời đại học đã cùng một chuyên ngành, từ ngày ấy bắt đầu đối chọi gay gắt. Chuyện gì cũng tranh nhau, thi đua từng điểm một, vị trí thứ nhất cứ thay phiên qua lại, chưa ấm chỗ đã bị người kia cướp.

Nói thật, Chúc Tiêu chẳng còn thì giờ mà chơi bời. Toàn bộ thời gian rảnh đều bị Ổ Cữu ép cuốn vào vòng xoáy ganh đua.

Sau khi đi làm, hai người càng như tẩu hỏa nhập ma. Cùng nhau leo lên chức phó giáo sư trẻ nhất học viện, danh tiếng kẻ tám lạng người nửa cân.

Có năm, báo chí còn đăng ảnh hai người chung một trang, gọi là “Song tinh khảo cổ”.

Triệu Tử Duệ đến giờ vẫn nhớ cái biệt danh “ngốc bức” ấy. Ngày báo ra, có người còn cắt tấm hình Chúc Tiêu và Ổ Cữu, dán ngay giữa bảng thông báo ở cổng trường để ai đi ngang cũng ngó.

Nói đến đây, Triệu Tử Duệ sực nhớ ra: “À, cái tên… kia… tôi nghe nói là… không còn rồi?”

Hắn ta nói rất uyển chuyển, không nhắc tên, cũng né chữ “chết”.

Chúc Tiêu cau mày: “Không biết.”

Triệu Tử Duệ trố mắt: “Cái này mà không biết? Người ta chết thì cũng rõ rành rành chứ, nhắm mắt, ngừng thở, hai chân duỗi thẳng… có gì khó chấp nhận đâu.”

Nghĩ một hồi, hắn ta mới “à” lên: “Ơ? Không phải cậu còn đi dự tang lễ của hắn sao?”

Hồi tưởng lại tang lễ của Ổ Cữu, Chúc Tiêu vẫn thấy như bị đem ra đùa giỡn.

Hai bên linh đường trải đầy hoa tươi, dưới đất còn lót thảm đỏ rực rỡ — trên đó in thẳng chữ “WELCOME” kiểu Tây.

Nếu không phải giữa hội trường đặt sừng sững chữ “Điện” lớn, xung quanh còn quấn hoa đỏ, hắn đã tưởng mình đi nhầm… tiệc cưới.

Nhìn quanh, dường như hắn là người duy nhất đến phúng viếng.

Dù nhìn thế nào, cũng giống một trò đùa cợt vụng về.

Quản gia của Ổ Cữu giải thích: “Ổ tiên sinh lúc sinh thời có nói, cậu ấy không nhận nước mắt giả tạo. Tang lễ không cần bi thương quá, đỡ phải làm người ta xúc cảnh sinh tình.”

Nói xong, ông còn bổ sung: “À, Ổ tiên sinh còn dặn thêm, nếu Chúc tiên sinh có khóc, tôi phải nhớ kỹ… ghi lại.”

Rồi ông thành khẩn hỏi Chúc Tiêu: “Ngài có định khóc không?”

“……”

Chúc Tiêu lạnh giọng: “Tôi khóc cái gì? Tôi đâu phải vợ anh ta.”

Tang lễ hôm đó, Chúc Tiêu hỏi quản gia ba lần cùng một chuyện: “Anh ta chết thật chưa?”

Quản gia cũng kiên nhẫn ba lần đáp lại: “Ổ tiên sinh đã mất.”

“Anh ta chết thế nào?”

“Đột tử do bệnh tim bẩm sinh.”

Nghe xong, Chúc Tiêu mặt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng hỏi tiếp: “Thế thi thể đâu?”

“Hoả táng.”

“Thế tro cốt đâu?”

Có lẽ sợ hắn không tin, quản gia vội vàng lấy ra một cái bình nhỏ đưa tới: “Đều ở trong này cả.”

Chúc Tiêu mở nắp nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc: “Đổ ít bột mì vào cũng giống vậy thôi.”

“Ha… ha ha.” Quản gia cười gượng hai tiếng, lau mồ hôi trên trán.

Ông cắn răng, lại lôi từ ngực áo ra hai tờ giấy như chiêu cuối: “Đây là giấy chứng tử và giấy chứng nhận hoả táng của Ổ tiên sinh, mời ngài xem.”

Tang lễ có thể làm trò đùa, tro cốt có thể giả bằng bột mì, nhưng dấu đỏ của chính quyền thì không ai dám giả bừa.

Thần sắc lạnh nhạt của Chúc Tiêu rốt cuộc cũng nứt ra một chút.

Ổ Cữu… thật sự chết rồi sao?

Nghe Chúc Tiêu thuật lại, Triệu Tử Duệ mới hiểu ra phân nửa: “Thế thì chẳng phải là chết thật rồi sao? Cậu còn tận mắt thấy giấy chứng nhận nữa.”

Chúc Tiêu dừng một chút, lạnh nhạt đáp: “Không biết. Người chết rồi có thể làm mấy chuyện thái quá như thế không?”

“Thái quá gì cơ?”

Chúc Tiêu bực bội uống cạn hai ly, sau đó chậm rãi kể tiếp.

Lúc ấy, hắn vốn chỉ hơi phức tạp cảm xúc. Nhưng sự việc tiếp theo mới đúng là long trời lở đất.

Quản gia ôm một chồng văn kiện dày cộp bước ra, chẳng nói chẳng rằng liền bắt đầu đọc.

Từ bất động sản đến cổ phần internet, từ hầm rượu, cửa hàng bán hoa, tiệm net, cho đến thư pháp Đường Tống, tranh cổ, thậm chí cả hoa cúc lê “ngự chế”.

Chúc Tiêu nghe một lúc mới nhận ra — quản gia đang đọc danh sách tài sản của Ổ Cữu.

Có vẻ sợ hắn chán, quản gia còn cố ý đọc có nhịp điệu, đến nửa đoạn thì suýt hát lên như thái giám thời cổ đọc danh sách sính lễ.

“…… Toàn bộ những thứ trên, đều theo di chúc của Ổ tiên sinh, giao hết cho ngài.” Đọc xong một hơi, quản gia thở hồng hộc, phải hít sâu một ngụm không khí mới bình tĩnh lại.

Chúc Tiêu mặt ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã trời sụp đất nứt. Hắn không tin nổi vào tai mình: “Ông nói cái gì?”

Quản gia kiên nhẫn nhắc lại: “Toàn bộ tài sản của Ổ tiên sinh, đều giao hết cho ngài.”

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play