Người nọ đứng dưới gốc cây, vẻ mặt nghiêm túc, miệng lẩm bẩm như đang tập dượt đối thoại. Thấy Chúc Tiêu, cậu ta lập tức ngậm miệng, chỉnh đốn lại lễ nghi rồi cúi chào: “Chào thầy.”

Chúc Tiêu dừng bước: “Em là học trò của Ổ Cữu?”

Không ngờ Chúc Tiêu nhớ được mình, Trương Nhạc Tú vừa mừng vừa run: “Dạ, đúng vậy, đúng vậy.”

Ổ Cữu năm nay chỉ nhận đúng một học sinh. Người này trên người mang khí chất chẳng khác gì bản sao của Ổ Cữu, Chúc Tiêu muốn quên cũng khó.

Vốn dĩ hắn chẳng thích xen chuyện người khác, nhưng có lẽ khí chất trên người cậu học trò này quá giống Ổ Cữu, nên bước chân đã nhấc lên rồi lại hạ xuống.

“Em đứng đây làm gì?”

Trương Nhạc Tú gãi đầu: “Dạ… đổi thầy hướng dẫn ạ. Thầy Ổ… chẳng phải đã… có việc đi rồi sao.”

Ổ Cữu để lại một cục diện rối rắm. Chúc Tiêu nhíu mày: “Vậy em được phân cho ai?”

“Em cũng không biết.”

Nhắc đến chuyện này, Trương Nhạc Tú mặt mày ủ rũ. Học trò giữa chừng phải đổi thầy thì chẳng khác nào “không cha không mẹ”, chỉ còn thiếu chữ “kéo chân sau” dán thẳng lên trán.

“Nhưng trước khi đi, thầy Ổ có dặn em đến tìm viện trưởng. Thầy nói đã nhờ viện trưởng thu xếp cho.”

Chết đột ngột, mà còn kịp thu xếp chu toàn thế này? Chúc Tiêu không lộ cảm xúc, chỉ im lặng suy nghĩ.

“Em tên gì?”

“Em là Trương Nhạc Tú. Trương trong cung Trương, Nhạc trong Nhạc Dương, Tú trong ưu tú ạ.”

Chúc Tiêu gật đầu: “Có muốn theo tôi không?”

“A… a?”

Trương Nhạc Tú choáng váng, không tin nổi mình nghe đúng. Có loại chuyện tốt này sao?

Ai chẳng biết Chúc Tiêu nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng với học trò thì tận tâm hết mực. Thành ra chỉ tiêu dưới tay hắn luôn khan hiếm, người ta chen nhau muốn vào cũng khó.

Chúc Tiêu thấy cậu ta ú ớ, tưởng do do dự nên nói tiếp: “Nếu không thì tôi sẽ giúp em liên hệ với thầy Hoàng. Ông ấy cũng rất tận tâm, học thuật không tệ.”

“Em đồng ý! Em đồng ý!”

Trương Nhạc Tú sợ chậm một nhịp là Chúc Tiêu đổi ý, vội vàng gật đầu lia lịa.

Chúc Tiêu rút điện thoại, mở danh thiếp WeChat: “Quét đi.”

Trương Nhạc Tú tất cung tất kính lấy điện thoại quét mã.

Chúc Tiêu nhanh chóng lưu tên, rồi kéo cậu ta vào nhóm đồng môn.

“Mấy ngày tới em chịu khó đọc tài liệu trong nhóm. Không hiểu thì hỏi các anh chị hoặc hỏi tôi. Chiều thứ tư lúc hai giờ tổ họp, đừng đi trễ. Tôi không thích kiểu cao su.”

“Em về trước đi, phần còn lại tôi sẽ giải quyết.”

Trương Nhạc Tú vốn đang lo không biết mở lời với viện trưởng ra sao, nay nghe thế xúc động suýt rơi nước mắt: “Vâng, cảm ơn thầy!”

Chúc Tiêu bước đến cửa phòng viện trưởng, gõ cửa: “Thầy.”

Viện trưởng ngẩng đầu khỏi chồng giấy tờ, đẩy kính: “Tiểu Chúc, cậu tới rồi à.”

Chúc Tiêu đi thẳng vào vấn đề: “Em sẽ tiếp nhận học trò của Ổ Cữu.”

“Vừa hay, tôi cũng định bàn với cậu.”

Viện trưởng cười tủm tỉm. “Nếu cậu chủ động nói thế, tôi cũng bớt phải mở lời.”

Rồi ông trêu: “Đừng nhìn hai cậu ngày ngày sống chết tranh nhau, chứ thật ra rất ăn ý. Trước khi đi, Ổ Cữu còn nói, nếu cậu đồng ý thì tốt nhất nên để cậu tiếp quản công việc của cậu ta. Với người khác, cậu ta không yên tâm đâu.”

“Cậu xem đi, chưa cần tôi sắp xếp, cậu đã tự mình ôm lấy trách nhiệm rồi.”

“……”

Dựa vào hiểu biết của Chúc Tiêu về Ổ Cữu, nguyên văn chắc chắn chẳng êm tai như thế, phần nhiều là viện trưởng “thêm mắm thêm muối”.

Chúc Tiêu ngẩng mắt: “Ổ Cữu còn nói gì với thầy không?”

“Cậu ta bảo có việc gấp, phải đi xa.”

“Đi đâu?”

“Không nói.”

“Khi nào về?”

“Cũng không nói.”

Viện trưởng trả lời 3 câu thì hết 3 lần lắc đầu, Chúc Tiêu chỉ còn biết im lặng.

“Cậu tới đây chỉ để hỏi chuyện Ổ Cữu? Làm sao thế, mấy ngày nay không gặp cậu ta nên thấy trống trải à?”

Viện trưởng cười tươi, hóm hỉnh nói: “Trong mắt tôi thì việc Ổ Cữu rời đi một thời gian cũng là chuyện tốt. Cậu cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi đi, xem lại bản thân xem, quầng thâm mắt đen như gấu trúc rồi kìa.”

“Người trẻ thì có bốc đồng cũng chẳng sao, nhưng thân thể mới là vốn liếng cách mạng.”

Ông dặn dò thêm, “Đừng để mình mệt đến chết rồi…”

Phần lời phía sau, Chúc Tiêu chẳng buồn nghe.

Rõ ràng với người khác, Ổ Cữu nói là “có việc đi xa nhà”. Thế mà tới phiên hắn lại thành “đã chết”?

Lần thứ hai đi viếng mộ Ổ Cữu, Chúc Tiêu mang theo… cái xẻng.

Chúc Tiêu vốn đẹp trai, lại thêm vẻ lạnh lùng, im lặng thì chẳng khác gì sát thủ. Giờ tay còn cầm xẻng, khí thế càng giống sát thủ trong sát thủ.

Loại người này, có một cái tên đặc biệt: Diêm Vương sống.

Quản gia nhìn cảnh đó, căng thẳng đến mức nuốt khan một ngụm nước bọt: “Chúc tiên sinh, ngài… định làm gì?”

Chúc Tiêu nhấc xẻng gõ xuống đất, giọng điệu vô cùng bình thản: “Bảo Ổ Cữu lăn ra đây.”

“Nếu không, tôi sẽ tự tay đào mộ.”

Chúc · khảo cổ học giả · Tiêu: “Ổ Cữu hẳn biết, tôi là dân chuyên nghiệp.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play