Chúc Tiêu đáp, “Cậu vừa nói rồi đấy thôi, đó chỉ là Ổ Cữu.”
Ổ Cữu muốn chết thì chết, liên quan gì đến hắn? Nếu đau lòng đến thế, có bản lĩnh thì từ quan tài bò ra mà quản.
Hắn tiện tay gọi một chiếc siêu xe hạng sang, kèm tài xế chuyên nghiệp. Dãy số tiền sang chảnh kia, hắn nhập mà chẳng thèm chớp mắt.
…
Chiếc Rolls-Royce Phantom lao vun vút, bỏ lại sau lưng ánh đèn hoa lệ nội thành. Phồn hoa lùi dần, thay bằng vùng ngoại ô thưa thớt, tĩnh lặng.
Chúc Tiêu lại đi đến nghĩa trang.
Đêm nay gió mát, nơi đây vốn nên mang vẻ âm trầm. Nhưng nghĩa trang này dường như cũng kế thừa khí chất từ chủ nhân của nó: ngay giữa bãi mộ, một ngọn đèn cao áp sáng choang, rọi thẳng xuống tấm bia đầy hơi hướm hài kịch, sáng đến mức… ồn ào.
Chúc Tiêu bước đến.
Giấy bút quản gia để lại vẫn còn nguyên, thùng đốt và bật lửa cũng ở đó. Hắn lần trước tới thế nào, giờ cảnh vật vẫn còn nguyên. Ngoại trừ hắn, chẳng ai đụng đến.
Ổ Cữu đúng là thảm, chết rồi còn chỉ có thể trông cậy một “đối thủ” như hắn đến viếng.
“Chúc Tiêu đâu?”
Trong phủ Diêm La, Ổ Cữu lại một lần nữa hỏi quản gia về tình hình gần đây.
Quản gia báo cáo thật thà: “Chúc tiên sinh định quật mộ ngài, may mà tôi khuyên kịp nên dừng lại.”
“Dám đào mộ Diêm Vương?” Ổ Cữu ngớ ra, rồi tức giận xen lẫn kinh ngạc. Chúc Tiêu đúng là cổ kim hiếm thấy.
Nhưng nghĩ lại, y nhanh chóng thông suốt. Hồi nhỏ chính mình cũng từng hỏi lão Diêm Vương: ở dương gian có cái mộ nào cho con đào thử không? Kết quả, cha y vác ngay binh khí trừng trị y một trận nhớ đời.
Đến giờ nghĩ lại, Ổ Cữu vẫn nhớ như in cảm giác da tróc thịt bong năm đó.
Y xoa cánh tay, thầm nghĩ: may mà Chúc Tiêu đào là mộ của mình, nếu không với cái da thịt non kia, chắc chắn chịu không nổi. Đến lúc đó khóc lóc thì phiền phức lắm.
Nghĩ vậy, Ổ Cữu lập tức thoải mái: “Thôi, không so đo với cậu ta nữa.”
Quản gia tiếp lời: “Chúc tiên sinh chắc đã tin ngài thực sự chết rồi. Hai ngày nay đều có đến viếng mộ.”
“Thế cậu ta thế nào?” Ổ Cữu sốt ruột xoay xoay cây bút trong tay, suýt nữa xoay thành hoa.
Khiến người khác đau lòng vốn không phải ý của y. Nếu có thể, y cũng chẳng muốn đi. Không nỡ, nhưng vẫn phải hỏi: “… Cậu ta khóc không?”
Quản gia: “Chúc tiên sinh chưa từng khóc.”
Ổ Cữu nhíu mày: “Một lần cũng không?”
“Đúng vậy, một lần cũng không.”
“Ý ông là,”
Ổ Cữu chậm rãi lặp lại từng chữ, “Từ lúc tôi ‘chết’ đến giờ, hắn chưa rơi một giọt nước mắt?”
“Đúng thế.”
Ổ Cữu vốn chẳng thích nhìn người khác khóc, nhưng nghe Chúc Tiêu không rơi lấy một giọt, trong lòng lại… không cam.
Bao nhiêu năm đối đầu kịch liệt, cái tên “Chúc Tiêu” đã chiếm hai phần ba cuộc đời dương gian của y. Y tin chắc trong lòng Chúc Tiêu cũng vậy. Thế mà giờ mình “chết rồi”, hắn vẫn có thể sống tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì?
So với việc Chúc Tiêu muốn đào mộ Diêm Vương, chuyện này còn khó chấp nhận hơn!
Ổ Cữu nghiến răng: “Bao nhiêu năm đối thủ một mất một còn, tôi chết rồi mà cậu ta một giọt nước mắt cũng không có?”
“……”
Quản gia thầm nghĩ: Các ngài là đối thủ bao năm, chứ có phải tình nhân bao năm đâu. Không khóc thì cũng bình thường thôi.
Huống chi, thiếu gia trước còn lo Chúc Tiêu quá đau lòng, mới cố tình bảo tang lễ và mộ bia làm thành hài kịch. Thực tế mà nói, ai đứng trước tấm bia lải nhải lý lịch dày như từ điển kia mà khóc được mới lạ.
Nhưng Ổ Cữu chưa chịu buông, lại hỏi: “Thế cậu ta dạo này làm gì?”
Quản gia nghĩ rồi đáp: “Cũng như bình thường thôi. Có điều vì ngài không ở, Chúc tiên sinh xin nghỉ mấy hôm.”
“Không có gì khác à?”
“À… nghe nói Chúc tiên sinh đến quán bar, một đêm tiêu sạch 130.000 tệ.”
“……”
Ổ Cữu tức giận đến nghiến răng, liên tục phun ba chữ: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Đừng nói nước mắt, Chúc Tiêu tiêu tiền còn thoải mái hơn cả lúc y còn sống.
Nếu không có bản hiệp nghị kia, chắc giờ ngay cả mộ của mình Chúc Tiêu cũng chẳng buồn nhớ ở đâu. Lại thêm hai tháng nữa thôi, chắc đến tên mình hắn cũng quên sạch!
May mà y đã tính trước, bắt hắn ký hiệp nghị.
Người khác có thể quên, nhưng Chúc Tiêu thì đừng hòng.
Quản gia thấy khí thế không đúng, vội tìm đường lui: “Nếu không còn gì, tôi xin phép lui trước.”
Ổ Cữu im lặng. Quản gia rút lui.
Chỉ còn lại một mình, Ổ Cữu lại lôi tấm “bùa vẽ bậy” của mình ra.
Nhìn chằm chằm những đường cong trừu tượng kia, y nghiến răng ken két: “Thật giỏi lắm.”
Đúng lúc này, trên mặt bàn đột nhiên bốc lên một làn khói nhạt. Một phong thư từ từ hiện ra.
Ổ Cữu ngẩn người.
Dương gian… có người đốt thư cho y?
Dương gian chỉ có đúng một người biết y đã “chết” —— Chúc Tiêu.
Ổ Cữu tay mắt lanh lẹ, lập tức chộp lấy lá thư vừa hiện ra, ngón tay khẽ miết, giấy liền mở.
Nhận thức bao năm, chỉ liếc một cái, y đã nhận ra đây là bút tích của Chúc Tiêu.
Trên giấy chỉ có vỏn vẹn một hàng chữ. Nét chữ ấy, Ổ Cữu quen thuộc đến mức thuộc lòng.
[Ổ Cữu, đồ ngốc.]
Ổ Cữu: “……”
Hiếm thật đấy. Đường đường Diêm Vương gia, lần đầu tiên nhận được thư quý từ dương gian, kết quả lại là một câu “ngốc bức”.
Trong phút chốc, Ổ Cữu bị phong thư lời ít ý nhiều này đánh trúng ngay tim, lặng người, không biết nên phản ứng ra sao.
Đến khi hoàn hồn, y hừ lạnh, giọng đầy châm chọc: “Hoá ra vẫn còn nhớ tên tôi viết thế nào.”
Lại tức tối nghĩ: “Cũng không biết viết lấy một câu tử tế… Tôi đều đã chết rồi!”
Cuối cùng, Ổ Cữu gấp lá thư lại, nhét vào túi áo, mặt đen thui: “Tôi phải lên dương gian.”