Diêm La phủ.

Ổ Cữu đang ngồi sau bàn làm việc, cầm bút hí hoáy trên giấy. Trông như một hoạ sĩ đang sáng tác… chỉ có điều tranh của y đúng nghĩa “quỷ vẽ bùa”.

Có lẽ vì sống ở dương gian quen ganh đua với Chúc Tiêu, giờ sang âm phủ y vẫn giữ hiệu suất làm việc cực cao. Việc chính xử lý xong hết từ sớm, giờ rảnh đến phát chán.

Xã hội phát triển, âm phủ cũng cập nhật theo thời đại. Nhưng so với nhân gian nhiều màu nhiều vẻ, nơi này vẫn nhạt nhẽo hơn nhiều.

Ví dụ: âm phủ cũng có internet, nhưng chỉ 2G, tín hiệu thì… như wifi chùa lúc cao điểm.

Đây cũng là lý do Ổ Cữu lúc rảnh rỗi lại ngồi vẽ tranh.

Y nhìn chằm chằm vào mấy bức “quỷ vẽ bùa” của mình, suy nghĩ ngày càng bay xa… lại bắt đầu nghĩ, không biết giờ Chúc Tiêu đang làm gì.

Đi viếng mộ y sao? Sẽ không khóc ở mộ mình đấy chứ? Nghĩ thôi đã thấy chịu không nổi.

Ổ Cữu vốn không phải cố ý “chơi trò mất tích”. Chỉ là địa phủ cũng có quy tắc vận hành riêng, quỷ không thể tuỳ tiện lên dương gian.

Ổ Cữu thân là Diêm Vương, vốn không bị ràng buộc bởi pháp tắc đó, y có thể đường đường chính chính lên dương gian làm việc dài ngày. Nhưng chung quy dương gian và âm phủ “thuộc tính xung khắc”, ở lâu tất sẽ bị phản phệ.

Ban đầu chỉ cần định kỳ quay về một chuyến là ổn. Nhưng lần nào cũng “trùng hợp” bận việc, lần nào cũng lỡ hẹn. Cứ thế dây dưa mãi, đến khi tình hình căng tới mức “lửa cháy đến mông” thì đành phải gấp gáp quay về địa phủ.

Đáng tiếc vẫn hơi muộn, Ổ Cữu cuối cùng cũng bị phản phệ. Giờ thì chẳng thể dùng thân phận “người sống” mà đi dạo dương gian được nữa.

Đang nghĩ vẩn vơ, quản gia bước vào.

“Thiếu gia!”

Ổ Cữu giật mình, vội vàng thu tờ bùa vẽ dở, ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì?”

Nếu Chúc Tiêu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay, vị quản gia này chính là người đã xuất hiện trong tang lễ hôm nọ.

Quản gia họ Bạch, tên Dụ. Nghề chính là Vô Thường, nghề phụ mới là quản gia. Ngày trước Bạch Dụ đi theo lão Diêm Vương, cho nên quen miệng xưng Ổ Cữu là “Thiếu gia”.

“Những việc ngài giao đều đã hoàn thành, tôi báo cáo một chút.”

“Kéo dài kỳ nghỉ lễ, huỷ bỏ chế độ nghỉ hưu, nhờ vậy tinh thần làm việc của đám quỷ sai tăng cao trên diện rộng! Sáng nay còn nhận được hai lá cờ thưởng, mời ngài xem.”

Bạch Dụ hệt như ảo thuật gia, rút ra hai lá cờ, tay trái là “Tận chức tận trách – Quỷ ưu tú”, tay phải là “Tâm hệ bách tính – Hảo Diêm Vương”.

“Treo lên tường cho ngài nhé.”

Ổ Cữu gật gù, đợi ông treo xong, mới hỏi: “Còn tin tức gì khác không?”

Quản gia ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra: “Phòng Thông Tín đang nghiên cứu đột phá hạn chế kỹ thuật, tập trung phát minh ứng dụng Âm Dương Thông APP! Hiện tại đã có hình thức sơ bộ, tin rằng rất nhanh sẽ vào giai đoạn thử nghiệm.”

Ổ Cữu gật đầu tán thưởng: “Rất tốt.”

Rồi y hơi rụt rè, nhấn mạnh từng chữ: “Bạch quản gia, còn tin tức quan trọng nào nữa không?”

Quản gia nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không có.”

Rồi ông cười hớn hở khen: “Địa phủ bây giờ, đúng là ngày càng phồn vinh!”

Ổ Cữu: “……”

Y giữ vẻ rụt rè, hơi nghiêng người, nhấn mạnh cho rõ: “Tôi nói là… về Chúc Tiêu.”

Quản gia ngẩn ra, rồi vỗ trán: “À, chuyện đó à! Xin lỗi, trước ngài dặn ‘không đặc biệt quan trọng’ nên tôi quên mất.”

Ổ Cữu không so đo, lập tức hối thúc: “Nói đi!”

Quản gia bất đắc dĩ, đem chuyện dồn nén ba ngày ba đêm một hơi tuôn ra.

“Cậu ta có đến dự tang lễ không?”

“Cậu ta có viếng mộ tôi không?”

“Cậu ta đã nói gì?”

Quản gia: “……”

Cái này… chẳng giống “không đặc biệt quan trọng” chút nào.

Ông đành trả lời từng cái: “Có đi. Có thắp hương. Và… cậu ấy nói…”

Quản gia học lại giọng Chúc Tiêu, lạnh lùng: “—— Giả à?”

Ổ Cữu vuốt cằm, hừ lạnh bật cười: “Cậu ta không tin tôi chết? Không dám đối mặt hiện thực?”

“Tôi đã nói rồi, không có tôi cậu ta sẽ chán chết. Suốt ngày không cuốn luận văn thì cũng cuốn dự án, sáng dậy còn sớm hơn cả bọn trộm mộ. Một năm 365 ngày không biết nghỉ. Ngoài tôi ra, ai chịu nổi chứ?”

“Dù sao cũng mất đi một đối thủ cạnh tranh ngàn năm có một, thương tâm cũng bình thường thôi.”

Quản gia do dự: “Thiếu gia, còn một câu nữa…”

Ổ Cữu bỗng giật mình, trợn to mắt, thân thể khom về phía trước: “Cậu ta… sẽ không thương tâm quá độ rồi… định xuống đây bồi tôi chứ?”

Nghĩ đến đó, cả người y run rẩy. Không được, không được! Người ta vẫn bảo tai hoạ sống ngàn năm, mà Chúc Tiêu — cuốn vương như thế — thì nên ở dương gian thêm trăm năm nữa mới đúng!

“……”

“Không, thiếu gia, Chúc tiên sinh còn nói……”

Quản gia nhắm mắt, bất đắc dĩ học lại giọng điệu Chúc Tiêu: “Anh ta cao 1 mét tám tám? Rất buồn cười.”

Cùng lúc đó.

Chúc Tiêu vừa rời khỏi phòng nghiên cứu, đang đi về phía toà hành chính. Hắn tính đến gặp viện trưởng để hỏi rõ chuyện của Ổ Cữu.

Viện trưởng vốn là thầy hướng dẫn chung của cả hắn và Ổ Cữu thời đi học. Hai ngày nay tra hỏi khắp nơi, hắn phát hiện Ổ Cữu gần như không có thân thích, chỉ có vị thầy này coi như trưởng bối.

Vừa tới chân toà nhà, Chúc Tiêu liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play