Ổ Cữu… đem hết tài sản… để cho hắn?
Khoảnh khắc trước hắn còn tin Ổ Cữu đã chết, thì ngay khoảnh khắc này lại càng chắc chắn — Ổ Cữu đang giở trò.
“Đùa tôi à?”
Mặt hắn trầm xuống, giọng mang theo hàn ý: “Ổ Cữu đâu? Kêu anh ta lăn ra đây!”
Quản gia lần thứ tư trả lời: “Ổ tiên sinh đã mất.”
Sau đó nghiêm túc đưa văn kiện cho Chúc Tiêu: “Đây là toàn bộ giấy tờ chứng nhận, mời ngài kiểm tra.”
Rồi lại lấy thêm một bản hiệp nghị: “Chỉ cần ngài ký tên vào đây, tất cả tài sản trên danh nghĩa Ổ tiên sinh sẽ thuộc về ngài, mặc ngài chi phối.”
“—— Nhưng có một điều kiện.”
“Ngài phải định kỳ viếng mộ Ổ tiên sinh, ít nhất mỗi tuần một lần.”
…
“Trời ạ, số tiền lớn như thế……”
Triệu Tử Duệ nghe mà giật mình, “Đây tính là quà bất ngờ của đối thủ một mất một còn chắc?”
Hắn lại hỏi: “Thế cậu từ chối chứ?”
Triệu Tử Duệ quen Chúc Tiêu bao năm, thừa biết hắn là kiểu không chịu nhận không của ai. Thường ngày học trò tặng hộp trái cây hắn cũng từ chối, huống hồ di sản kếch xù này.
“Không, tôi đồng ý rồi.”
Chúc Tiêu liếc hắn ta một cái, giọng thản nhiên: “Tiền đưa đến tận cửa, sao lại không nhận?”
Triệu Tử Duệ nuốt nước bọt: “Thế… cậu thật sự muốn đi viếng mộ Ổ Cữu?”
“Ừ.”
Triệu Tử Duệ nghẹn lời, cuối cùng chỉ thở dài: “Haizz… cũng quá đột ngột. Hắn đi rồi, không còn ai ganh đua với cậu nữa. Cậu… cũng nên nghỉ ngơi, đừng liều mạng quá.”
Chúc Tiêu nghe vậy, ngẩn ngơ một lúc. Hắn cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, để ánh sáng xanh đỏ chớp tắt trên đó phản chiếu chập chờn.
Thật lâu sau, hắn khẽ nói: “Tôi cảm thấy anh ta chưa chết.”
“Ơ, không phải cậu đã xem giấy chứng tử rồi sao?”
“Không biết.”
Chúc Tiêu lặp lại câu ban đầu, “Tôi vẫn thấy anh ta chưa chết.”
…
Ba ngày sau.
Theo thoả thuận, hôm nay Chúc Tiêu phải đi viếng mộ Ổ Cữu.
Dựa theo địa chỉ quản gia đưa, hắn bắt taxi.
Tài xế là người hay nói, liếc địa chỉ rồi cười: “Ồ, tận ngoại ô. Nơi đó hoang vu lắm, ít ai tới. Cậu đi chơi hay đi làm gì thế?”
Đúng lúc, Chúc Tiêu vốn ít nói, chỉ thắt dây an toàn, hờ hững đáp: “Viếng mộ.”
Hai chữ ngắn ngủn, lạnh như băng, khiến tài xế lập tức dựng tóc gáy. Ông ta vội xoa cánh tay nổi da gà, nhưng vẫn cố bắt chuyện: “Ờ… sao lại chọn lúc này đi tảo mộ? Cũng không phải lễ Thanh Minh mà.”
Trong suy nghĩ của tài xế, đi viếng mộ thường là thờ cúng tổ tiên, hoặc tưởng niệm vợ đã khuất. Vậy nên ông ta phán luôn: hiếu tử như chàng trai này thật hiếm có.
Chúc Tiêu: “Không phải tổ tiên.”
Tài xế giật mình, nghĩ thầm: Không phải tổ tiên… thế thì chắc là vợ rồi?
Tài xế hơi trừng mắt, vừa lái xe vừa lén liếc Chúc Tiêu.
Gương mặt kia… hoàn toàn theo tiêu chuẩn “tình nhân trong mộng” mà lớn lên, nhìn một cái là biết thuộc loại hình có không ít người theo đuổi. Soái thì đúng là soái, chỉ tiếc tuổi còn trẻ đã thành… quả phu.
Tài xế không tiện chọc vào nỗi đau người ta, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Lấy vợ sớm quá ha…”
Rồi im thin thít.
Chúc Tiêu nào biết mình đã bị quy thành “quả phu đáng thương” trong mắt tài xế. Hắn cũng chẳng nghe rõ câu lẩm bẩm kia, mà có nghe thì cũng lười hỏi. Tài xế im miệng, hắn càng mừng: cuối cùng cũng yên tĩnh.
Một khi yên tĩnh, đầu óc hắn lại quay về với Ổ Cữu.
Hắn vẫn cảm thấy — Ổ Cữu không chết.
Cái loại chắc chắn này, hắn cũng chẳng rõ xuất phát từ đâu. Chỉ biết rằng, Ổ Cữu không có khả năng dễ dàng mà “đi” như thế.
Sinh lực của Ổ Cữu mạnh ngang cockroach, Chúc Tiêu từng tận mắt chứng kiến.
Có lần khu chung cư bọn họ ở cháy lớn, vách tường đen sì. Thế mà Ổ Cữu lại ung dung bước ra như đi tản bộ, ngoài mặt mũi dính tro thì không hề hấn gì.
Có lần đi khảo sát núi, trời tối đường dốc trơn, Ổ Cữu một bước hụt rơi thẳng xuống vực. Cả đoàn hoảng loạn gọi cứu hộ, kết quả y tự mình… lăn lông lốc trèo lên, làm như đó chỉ là một cái… dốc con.
Còn có lần… Ổ Cữu đem bản thân ra làm thí nghiệm, lấy đồ ăn thử độc cho hamster. Hamster xấu số chết ngay tại chỗ, còn bản thân y cũng ăn… mà chẳng việc gì, đến đau bụng cũng không.
…
Ví dụ như vậy, kể mãi không hết. Chúc Tiêu nghĩ lại cũng thấy phi lý, nhưng trực giác hắn luôn mách bảo: Ổ Cữu chưa chết.
Xuống xe, hắn đi bộ vào trong.
Quản gia đã chờ sẵn từ sáng, vội tiến lên: “Chúc tiên sinh, ngài tới rồi. Xin đi theo tôi.”
Quản gia dẫn hắn đến trước mộ bia của Ổ Cữu.
Vừa nhìn, mắt Chúc Tiêu lập tức nhói đau.
Ổ Cữu trên mộ bia không khắc tiểu sử ngắn gọn, mà… là bản CV full option!
Từng công bố hơn hai mươi bài báo học thuật quốc tế, xuất bản tám bộ chuyên khảo và giáo trình, chủ trì mười đề tài nghiên cứu các cấp, là phản biện cho nhiều tạp chí nổi tiếng toàn cầu.
Chúc Tiêu cạn lời. Ai đời lại khắc lý lịch học thuật lên mộ bia?
Đã thế, phía sau còn kỳ dị hơn.
Có vẻ sau khi liệt kê hết thành tích, cái tên ngu ngốc kia bắt đầu… tự phong danh hiệu:
Vương, Nam thần, Đại sư, Nhà giàu, Thanh niên kiệt xuất, Nhà giáo nhân dân, Đầu bếp đỉnh cao, Công nhân đào thổ kỳ cựu, Nghệ sĩ nghiệp dư, Gương mặt soái nhất châu Á, Người đàn ông áp đảo mọi đàn ông, Người đàn ông thống trị đàn ông…
Không chỉ vậy, chỗ vốn dĩ phải khắc “ngày sinh – ngày mất” cũng không tha.
—— Ổ Cữu (188.88 cm)
…
Sắc mặt Chúc Tiêu đen kịt, một lần nữa cảm giác bị Ổ Cữu đem ra làm trò cười.