Editor: Kem Muối
Năng lực dệt ký ức của Sở Yến là đổi từ cửa hàng hệ thống.
Hắn tích trữ kinh nghiệm qua mấy thế giới, gồng mình làm nhiệm vụ, mấy lần cửu tử nhất sinh, luôn dành dụm điểm kinh nghiệm không chịu dùng, chính là muốn đổi lấy năng lực này.
[Đúng vậy, chủ nhân thân thiện đáng yêu lại nghiêm cẩn của em, đổi năng lực này xong liền bắt đầu nghịch ngợm rồi.]
Sở Yến không nhịn được cười. Hắn chỉ là cảm thấy an toàn tính mạng của bản thân đã được đảm bảo, nên mới để lộ bản tính.
Nhưng kỹ năng này cực kỳ thử thách tinh thần lực và khả năng khống chế cảm xúc cực cao, trong tình huống người khác hoàn toàn cảnh giác, căn bản không thể sử dụng.
Thế nên bước đầu tiên của Sở Yến đến đây là gieo hạt giống nghi ngờ, sau đó làm suy yếu sự cảnh giác của đối phương.
Vì điều này, hắn không ngừng chọc giận đối phương, làm ra bộ dạng ta muốn chết, còn quyến rũ Hàn Tranh khiến Lâm Cẩn Chi mất bình tĩnh.
Sở Yến biết Lâm Cẩn Chi là người thông minh, trạng thái khác với lẽ thường như vậy của hắn, Lâm Cẩn Chi tự mình sẽ suy nghĩ vì sao lại như vậy, căn bản không cần hắn cố ý vu oan cho Lâm Hầu gia.
Sở Yến ngáp một cái, chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay Sở Yến cố gồng mình tỉnh táo, luôn giả vờ ngủ, là vì không yên lòng những chuyện này.
Hiện tại tình thế hơi ổn định, cơn buồn ngủ của Sở Yến mới dần dần ập đến.
Sở Yến vô tư ngủ rất say, nhưng dáng vẻ này của hắn lại khiến người bên cạnh đau lòng.
Khi Diệp thái y biết Sở Yến lại bất tỉnh, vội vào thăm khám.
Trong tẩm điện được trải một lớp lụa đỏ mỏng, thảm cũng là da cáo trắng thượng hạng. Mà người nằm ở đó, da trắng như ngọc, tóc dài đen mượt như dòng suối, môi không tô mà đỏ. Dung mạo của hắn rất thanh tú, nhưng đôi mắt phượng lại khiến hắn thêm phần diễm lệ.
Sở Yến mặc áo hơi mỏng manh, lại lộ ra một mảng ngực lớn, Diệp thái y đột nhiên bị thu hút đến có chút không rời mắt được.
Trước đây vì kính sợ, chưa từng dám nhìn Sở Yến như vậy.
Nhưng bây giờ, Diệp thái y thông qua những dấu vết lưu lại trên người Sở Yến, biết được Sở Yến đã bị Lâm Cẩn Chi đè dưới thân như thế nào.
Cổ họng người đàn ông khô khốc, trong mắt đột nhiên dâng lên chút khô nóng.
Bệ hạ đương triều của bọn họ, dung mạo thật sự tuyệt mỹ, ngay cả vị công tử Võ An hầu nổi tiếng "đệ nhất mỹ nhân" kia cũng không sánh bằng.
Khi Diệp thái y đến gần, Sở Yến đã tỉnh lại. Đây là di chứng của hắn qua mấy lần xuyên nhanh, một khi có người đến gần mình, toàn thân hắn lập tức cảnh giác.
Chỉ cần có người đến gần, toàn thân đều là diễn!
Sở Yến mở mắt, khí thế đã thay đổi.
Hắn đầy mệt mỏi hỏi: "Sao ngươi lại tới nữa?"
"Thần... thần đến chẩn trị cho bệ hạ."
Sở Yến rũ hàng mi dài đen như lông quạ, run nhẹ: "Dù sao rồi cũng sẽ bị thương."
Diệp thái y nghe xong, máu dồn lên não: "Công tử Võ An hầu sao có thể đối xử với ngài như vậy!"
Chỗ đó của Sở Yến đúng là bị thương rất nhiều lần.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Diệp thái y, ánh mắt Sở Yến nhìn đối phương thêm chút đánh giá.
[Hắn thích ta.]
[Ế!!!]
[Làm gì mà kinh ngạc thế?] Sở Yến đối với hệ thống của mình vốn nuông chiều, hắn lại trong lòng nói với hệ thống, [Có lẽ có thể lợi dụng một chút.]
Sở Yến giãy giụa, vươn tay về phía Diệp thái y.
Theo tư thế này của hắn, xích trên tay phát ra âm thanh, trong không gian tĩnh lặng, càng thêm chói tai.
Sở Yến như cầu cứu nhìn Diệp thái y, cứ như xem người đàn ông trước mắt là sự cứu rỗi của mình.
Chỉ tiếc Sở Yến đưa đến một nửa, đầu ngón tay sắp chạm đến, lại vì nhìn thấy xích sắt trên tay mà dừng lại.
Ánh sáng trong mắt Sở Yến đang từng chút tắt đi.
Diệp thái y nhìn rõ ràng, thứ quý giá trong mắt hắn đang từng chút vỡ nát.
Trái tim của vị thái y trẻ tuổi nhói lên: "Bệ hạ có phải muốn thần giúp ngài làm việc gì?"
"Giúp ta tìm một người."
"Chỉ cần là bệ hạ dặn dò, thần vạn lần chết không từ!"
"Không cần ngươi vạn lần chết không từ, là Lâm Hầu gia bị ta an trí trong đường hầm bí mật."
Diệp thái y trợn mắt, mà Sở Yến lại cẩn thận nói bên tai hắn ta vị trí những đường hầm đó. Hơi thở cận kề khiến tai Diệp thái y đều đỏ ửng, không ngờ mình còn có cơ hội gần bệ hạ như vậy.
Đợi Sở Yến nói xong, Diệp thái y mới trịnh trọng nói: "Nhất định hoàn thành trọng trách bệ hạ giao phó."
[Từ lần trước anh nói Lâm Cẩn Chi là đồ lừa đảo, hẳn là trong phòng này đã đầy rẫy tai mắt của y, lời anh nói hôm nay với Diệp thái y chắc đều bị y biết hết. Hy vọng y sớm đi theo dõi Diệp thái y.]
Hệ thống: [Chủ nhân lại bày trò nữa rồi!!]
[Ai bảo Lâm Cẩn Chi quá khốn nạn, giám sát từng cử chỉ của anh. Thế nên đừng trách anh đây giăng bẫy.]
Hơn nữa, trong ván cờ này hắn phải thắng.
Bằng không đối mặt với hắn, sẽ là tiêu tan vĩnh viễn, ngay cả linh hồn cũng không còn.
Hắn và nguyên chủ không giống nhau, không muốn bị giải cứu quá sớm, như vậy giá trị hối hận sẽ không dễ tăng.
—
Trong lúc đó, Lâm Cẩn Chi đang tiếp đãi Tín vương, Tín vương là hoàng đệ được Sở Yến tin tưởng, hắn vẫn chưa phòng bị Tín vương, còn cấp Kiêu Dũng doanh cho hắn ta. Đang nói chuyện, Lâm Cẩn Chi lại nghe được tin tức thuộc hạ truyền đến.
Sắc mặt y biến đổi, ngay cả Hàn Tranh bên cạnh cũng phát hiện dị thường.
"Cẩn Chi?"
Lâm Cẩn Chi sắc mặt hơi biến, chỉ nói với Hàn Tranh: "Tín vương Điện hạ, tại hạ còn có việc, xin phép cáo lui trước."
Ánh mắt Hàn Tranh luôn dính trên người Lâm Cẩn Chi, dáng vẻ này khiến Tín vương thấy rất khó chịu. Đợi vị công tử Võ An hầu chu toàn mọi việc kia rời đi, Tín vương mới chuyển ánh mắt về phía Hàn Tranh: "Đại tướng quân, không biết vết thương của bệ hạ thế nào rồi?"
Hàn Tranh chỉ có thể thay Lâm Cẩn Chi cùng Tín vương trò chuyện.
"Bệ hạ từ sau khi bị thương trong chuyến đi săn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lẽ nào Tín vương điện hạ nghi ngờ Cẩn Chi ư? Hắn chính là người thân cận nhất với bệ hạ."
Đúng vậy, hoàng huynh bình thường quan hệ với Lâm Cẩn Chi rất tốt. Mà hắn cũng biết mối quan hệ của họ.
Sắc mặt Tín vương hơi lạnh, hoàng huynh một mực không thượng triều, bất luận là Thượng thư Binh bộ hay hắn, đều từng vào cung hỏi hoàng huynh, có phải bị Hàn Tranh ép buộc. Nào ngờ hoàng huynh mỗi lần đều mắng họ, nói mình chỉ là bị thương khi đi săn.
Tín vương dù có nghi ngờ thế nào, đương sự đã nói như vậy, hắn cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Mà những đại thần kia... hoàng huynh vốn không được họ hoan nghênh, đối với đại thần hà khắc tàn bạo, những người đó dù trong lòng có nghi ngờ, cũng tuyệt đối không như hắn vào cung dò la. Hoàng huynh căn bản ngay cả thân tín cũng cực ít, một số đại thần thấy hoàng huynh đối với họ ban ân, còn xúi giục hắn ta mơ tưởng hoàng vị của hoàng huynh, muốn để hắn ta và hoàng huynh tàn sát lẫn nhau sao?
Tín vương chỉ có thể nhấp một ngụm rượu, lòng chìm xuống.
Rốt cuộc Lâm Cẩn Chi và Hàn Tranh có giam lỏng hoàng huynh, thao túng triều chính hay không, hắn còn phải thử thêm mấy lần.
Đáng tiếc là, hoàng huynh tự mình đều không chịu thừa nhận, bị thương khi đi săn, dù có thể không thượng triều, nhưng đến mức dưỡng thương lâu như vậy sao?
Sắp nửa tháng rồi...
Tín vương hít một hơi thật sâu: "Xin cáo từ trước."
Hàn Tranh làm ra tư thế mời.
Sau khi tiễn Tín vương đi, Hàn Tranh lại trở về căn phòng giam giữ Sở Yến.
Cánh cửa vừa hé mở, làn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào. Những cánh hoa lê còn vương trên áo từ yến tiệc chợt được ngọn gió nâng lên, khẽ đưa vào tận sâu trong tẩm điện.
Bên trong giam giữ một người tuyệt mỹ, thấy vị đại tướng quân này đi vào, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Hàn Tranh biết, Lâm Cẩn Chi nhất định đã phát hiện gì đó nên mới thần sắc vội vàng rời đi. Gã vốn tưởng là y sẽ đến xem tên hôn quân này.
"Sao ngươi lại đến đây?" Giọng Sở Yến lạnh như băng.
"Bệ hạ chịu đối đãi như vậy mà vẫn lay lắt sống được, thần khâm phục."
Sở Yến một ánh mắt cũng không muốn cho gã, không thèm đáp lời. Hắn ho dữ dội, thêm việc bị sốt nên gương mặt cũng ửng hồng lên theo cơn ho.
Hàn Tranh hơi đờ đẫn, trước đây gã rõ ràng rất hận Sở Yến cướp mất Lâm Cẩn Chi, nhưng sao bây giờ...
Gã đi vào trong tẩm điện: "Tại sao không nhìn thần?"
"Loạn thần tặc tử, làm bẩn mắt trẫm."
Hàn Tranh kéo mạnh sợi xích trên cổ hắn, trực tiếp lôi Sở Yến về phía mình.
Trên người đế vương không có sức lực, cứ vậy mà ngã vào lồng ngực Hàn Tranh. Dường như phát hiện mình vừa làm gì, hắn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn muốn thoát khỏi Hàn Tranh, nhưng Hàn Tranh cứ như vậy kéo sợi xích vòng sắt trên cổ hắn, khiến Sở Yến không thể nào giãy thoát.
Sở Yến không muốn chết. Những ngày tháng khốn khổ hắn đều đã vượt qua, hiện tại sao có thể chịu chết.
Hắn có thể cười, để người khác chơi đùa. Kẻ như thế, sao nỡ chết? Vì vậy Sở Yến cứ sống lay lắt — muốn sống.
"Bệ hạ không muốn nhìn thần, thần lại muốn bệ hạ nhìn thần."
Hàn Tranh không hiểu vì sao sau hôm đó, thái độ của Lâm Cẩn Chi đối với gã hơi thù địch. Như thể gã... đã nhòm ngó thứ vốn thuộc về Lâm Cẩn Chi.
Gã muốn trả thù cho Lâm Cẩn Chi, cũng muốn trả mối thù riêng.
Vì vậy Sở Yến không muốn gì, gã liền làm nấy.
Hàn Tranh bóp chặt cằm Sở Yến, ép hắn quay đầu.
Sở Yến nhắm nghiền mắt, như thể đây là phẩm giá cuối cùng của mình. Hắn tuyệt quyết không muốn mở mắt, Hàn Tranh như ác ma thì thầm bên tai hắn: "Thần biết có một tiểu thái giám, trước đây có ân với bệ hạ."
Cao Hoa?
"Cao Hoa... hiện tại ở bên ngoài?"
"Đúng vậy." Nụ cười khóe miệng Hàn Tranh gần như tàn nhẫn, "Bệ hạ đã nghĩ rõ rồi chứ?"
Gã muốn làm gì?
Không lâu sau, Hàn Tranh sai thuộc hạ áp giải Cao Hoa vào trong.
Cao Hoa trong lòng vô cùng sợ hãi, nhìn thấy bệ hạ bị Hàn Tranh đối xử như vậy, mắt đỏ ngầu: "Lũ phản tặc các ngươi! Buông bệ hạ ra!"
Hàn Tranh hoàn toàn không động lòng.
"Nếu bệ hạ không mở mắt, Cao Hoa sẽ mất mạng."
Lông mi Sở Yến run nhẹ, sắc môi tái nhợt đến đáng sợ. Hắn vật lộn, lồng ngực phập phồng, cổ họng nghẹn đầy máu.
Hàn Tranh ra hiệu, thuộc hạ liền vung đao với Cao Hoa.
Nhưng Cao Hoa thương xót vị đế vương của mình, thà chết cũng không chịu mở miệng cầu xin, không muốn để Sở Yến biết.
Không có mình là điểm yếu, lũ loạn thần tặc tử này sẽ không hành hạ được bệ hạ nữa.
Bệ hạ từ nhỏ đã chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi... Cao Hoa thật sự không muốn bệ hạ phải chịu thêm bất kỳ khổ nạn nào nữa.
Khi máu tươi bắn lên người Sở Yến, hắn cuối cùng cũng mở mắt. Sở Yến không ngờ, khi hắn còn đang vật lộn trong lòng, Hàn Tranh đã ra tay.
Hắn muốn đưa tay ôm lấy Cao Hoa, nhưng người ấy đã ngã xuống.
Sở Yến hoàn toàn sững sờ tại chỗ, đau đớn đến run rẩy, ngay cả thở cũng quên mất.
Mất rồi.
Lại mất đi một người thương mình.
Hàn Tranh cười lên: "Bệ hạ cuối cùng cũng mở mắt nhìn thần rồi sao?"
"Ngươi muốn gì?"
"Bệ hạ có còn nhớ chỉ vì một câu nói lúc nhỏ của ngài, đã giết chết một vị quan?" Hàn Tranh trầm giọng nói - "Đó là nghĩa huynh nhận nuôi thần! Thần đây là thay nghĩa huynh, đến đòi mạng.”
Sở Yến không nhịn được trợn mắt, dường như chỉ cần nhớ lại ký ức đó, liền sẽ sợ hãi.
Đồng tử hắn mở to, thân thể co giật, rõ ràng là bị sốc.
Hàn Tranh nhíu chặt mày, Sở Yến không chỉ là tình địch của gã, còn cùng gã có mối thù không đội trời chung, gã muốn hành hạ Sở Yến. Nhưng khi nhìn thấy Sở Yến bị dọa sợ, như thể năm đó có ẩn tình gì.
Môi Sở Yến run nhẹ, như từ trong sợ hãi tỉnh lại một chút.
Hàn Tranh đến gần hơn, chỉ nghe Sở Yến nói một chữ.
"Cút."