Editor: Kem Muối

Note: danh xưng sẽ tùy theo thế giới, thiết lập mà thay đổi cho phù hợp ngữ cảnh nha.

Trong đại điện mờ ảo, dưới ánh nến le lói, có một người đàn ông đang bị giam cầm.

Vài sợi xiềng xích trói chặt lấy nước da trắng tựa như sứ của hắn, trên làn da nhợt nhạt phủ một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh, để lộ ra những mạch máu xanh thẫm. Mồ hôi gần như thấm đẫm mái tóc đen nhánh của hắn, bết dính vào sườn mặt trông như tơ lụa.

Người đàn ông yếu ớt tựa như một đóa hoa mỏng manh, quyến rũ lòng người.

“Sao ngươi lại nhốt hắn ở đây?”

“Cẩn Chi, ngươi chẳng lẽ không hận tên cẩu hoàng đế này sao? Hắn đã bị thương trong đợt săn bắn mùa xuân, cần dưỡng thương rất lâu. Hắn ta từng tra tấn cả triều đình, dạo này cũng chẳng còn ai bênh vực hắn cả.”

Ánh mắt Hàn Tranh nặng nề: “Hơn nữa, rõ ràng là hắn ép buộc ngươi, làm loại chuyện này với ngươi!”

Lâm Cẩn Chi mím môi, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và căm hận: “Đương nhiên là ta hận. Trên đời này không ai hận hắn hơn ta!”

Hàn Tranh: “Vậy thì đừng trách ta làm loại chuyện này! Đây là hắn đáng đời!”

[Sửa lỗi hệ thống, giá trị sắc đẹp tăng 100%.]

[Máy chủ đang kết nối.]

Sở Yến mở mắt giữa những tiếng ồn ào.

Thân thể như bị bánh xe cán qua, cơn đau khiến mặt mày hắn trở nên tái mét.

Vừa mở mắt, hắn đã thấy được quang cảnh xung quanh.

Đây là một tẩm điện tinh xảo, hương thơm thoang thoảng lượn lờ từ bốn phía. Không gian nơi này rất rộng, bên dưới còn trải một lớp lụa đỏ.

Sở Yến đau đầu muốn nứt ra, vẫn cẩn thận quan sát mọi thứ trước mắt.

Mẹ nó, sao bị giam lỏng rồi?

Tay chân đều bị trói bằng xiềng xích, hắn nhìn hai người đang cãi nhau, ánh mắt như sao băng hơi mờ đi.

Vừa đến thế giới này, Sở Yến liền tiếp quản ký ức của nguyên chủ.

Chàng công tử trông hiền lành vừa nói câu đó tên là Lâm Cẩn Chi, còn vị cẩu hoàng đế được đến chính là hắn – Tiêu Thần.

Tiêu Thần từ nhỏ đã bị bắt nạt, hắn chỉ là một đứa trẻ do cung nữ sinh ra sau khi hoàng đế say rượu, kẻ nào cũng có thể bắt nạt. Các hoàng huynh thường xuyên bắt hắn quỳ xuống, xem hắn như một con chó mà cưỡi, bọn thái giám cung nữ ngoài mặt giả vờ vâng lời nhưng sau lưng lại cho hắn ăn đồ ăn thối rữa.

Nếu mọi chuyện vẫn luôn như thế, hắn vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng sau bảy tuổi, Tiêu Thần được Thái tử nhận nuôi, người này là một người nghiện. Chịu sự ảnh hưởng của thuốc nên tính tình của Thái tử cũng bất ổn, tuy áo cơm cho hắn đủ đầy nhưng sau khi uống thuốc thì thường xuyên ngược đãi Tiêu Thần.

Chuyện này dẫn đến sau khi lớn lên Tiêu Thần có bản tính tàn bạo. Trong lúc các hoàng huynh giết hại lẫn nhau, hắn đã ở phía sau ngư ông hưởng lợi bước lên đế vị.

Chỉ có Lâm Cẩn Chi, là sự khác biệt.

Lẩm Cẩn Chi đã giúp hắn rất nhiều lần thời niên thiếu, mang lại ánh sáng cho đáy lòng tràn đầy u tối của hắn. Tiêu Thần cũng hết lòng yêu thương, bảo vệ Lâm Cẩm Chi, nhưng có lần Tiêu Thần vô tình nghe được Lâm hầu gia cùng người khác nói chuyện. Hóa ra sự yêu quý của Lâm Cẩn Chi dành cho hắn đều là giả.

Lâm hầu gia này là một người đáng suy ngẫm, ông ta không có khí phách lớn lao, cũng chẳng phải người tàn nhẫn độc ác gì, nhưng ông ta là người sống lại. Lâm hầu gia biết sau này Tiêu Thần sẽ trở thành hoàng đế, cũng biết con trai duy nhất của mình Lâm Cẩn Chi, sẽ chết thảm bởi vì ở kiếp trước đã chọn sai phe. Tuy là một kẻ máu lạnh nhưng Lâm hầu gia lại cực kỳ yêu thương đứa con trai này, thề sẽ tự mình lót đường cho nó.

Sau khi nhiều lần tìm cách đều giết không chết Tiêu Thần tuổi nhỏ, Lâm hầu gia dần tin rằng hắn là Thiên Tử chân chính, được trời cao phù hộ. Hơn nữa, vì chuyện được sống lại, ông đối với những chuyện huyền diệu khó nói này rất là kiêng kỵ. Giết không chết Tiêu Thần, Lâm hầu gia đành phải suy nghĩ biện pháp khác.

“Trong tương lai, hắn sẽ trở nên âm u tàn bạo. Ta sẽ thúc đẩy cung nữ dồn hắn vào tuyệt vọng, sau đó lại cứu hắn, ban cho hắn tia sáng duy nhất.”

“Đến lúc đó, Tiêu Thần nhất định sẽ đối với Cẩn Chi yêu thương có thừa.”

Nghe được những lời này của Lâm hầu gia, Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Người bên trong hỏi Lâm hầu gia: “Vậy, công tử có biết những chuyện này không?”

Câu hỏi này khiến lòng Tiêu Thần thắt lại. Nếu Lâm Cẩn Chi không biết, thì…

Lời nói của Lâm hầu gia đã đập tan hy vọng cuối cùng của Tiêu Thần: “Cẩn Chi thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn đã đoán được ta muốn nó làm gì.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Tiêu Thần như vỡ vụn.

Sự ấm áp mà hắn cảm nhận được, hóa ra lại là một sự lừa dối sắp đặt sẵn.

Tiêu Thần vốn muốn cho Lâm Cẩn Chi một cơ hội cuối cùng, nào ngờ Lâm Cẩn Chi lại lén lút đi gặp tiền Thái tử - vị Lăng Vương hiện đang bị giam lỏng. Phải biết rằng, tên Lăng Vương ấy… chính là kẻ khinh nhục Tiêu Thần nhiều nhất.

Cuối cùng, Tiêu Thần triệt để hắc hóa.

Hắn bóp nát duệ cốt của Lâm hầu, tước đoạn chức quan, bắt Lâm Cẩn Chi phải tiến cung, sau đó suýt nữa cưỡng bức y.

Cho dù là hắc ám, ngươi cũng phải sa vào cùng ta.

Ta chết, ngươi cũng phải chết.

Còn việc Sở Yến vì sao lại tỉnh dậy trong tẩm điện, là bởi vì Lâm Cẩn Chi đã cấu kết với Trấn viễn tướng quân Hàn Tranh, cùng nhau tạo phản.

Đáng thương, thật đáng thương, nguyên chủ đường đường là công lại bị ép thành thụ.

Hơn nữa…

Thủ đoạn của Hàn Tranh cực kỳ tàn nhẫn, tay chân Sở Yến đều bị trói bởi xích sắt thon dài, trong miệng bị nhét miếng bông để ngừa hắn tự sát. Chuyện mà Hàn Tranh nói, là để cho mấy tên thái giám dùng ngọc thế đùa bỡn hắn. 

Sở Yến nghiến răng nghiến lợi.

Hầu hết nhiệm vụ Sở Yến nhận đều là nhiệm vụ tẩy trắng, nhưng với bộ dạng thảm hại hiện tại, tẩy trắng kiểu gì?

Hệ thống: [Hụ hụ, nhiệm vụ lần này khó quá, muốn tẩy trắng đúng là không dễ.]

Sở Yến: [Ngoan, đừng làm loạn, mở che chắn cảm giác đau cho anh.]

Hệ thống: [Đã rõ ~ ]

Cảm giác đau bị che đi, Sở Yến lại cảm nhận được ngứa…

[Che luôn cảm giác ở thân dưới đi.]

Lâm Cẩn Chi nhìn Sở Yến ở bên trong, giờ phút này bộ dạng thảm thiết của hắn cũng khiến cho đáy lòng Lâm Cẩn Chi sung sướng một ít. 

“Bệ hạ, ngài tỉnh rồi?”

Sở Yến: “…”

Lâm Cẩn Chi: “Cứ giả vờ đi. Ngài cưỡng ép ta, giờ thì cũng phải gánh chịu sự nhục nhã đến từ mấy tên thái giám.”

Tẩm điện này vốn là Sở Yến chuẩn bị cho y, xung quanh toàn là xiềng xích. Tuy nhiên từ đầu tới cuối Lâm Cẩn Chi chưa từng bị giam cầm ở đây, bởi vì đó là sự mềm lòng cuối cùng của nguyên chủ.

Không ngờ… Nó lại trở thành vũ khí sắc bén chống lại hắn.

Ánh mắt Lâm Cẩn Chi lóe lên vẻ châm biếm — Giờ thì, tẩm điện giống như lồng sắt này sẽ được hưởng dụng bởi kẻ xây nên nó.

Hàn Tranh nhíu mày nhìn cảnh tượng này, muốn xác nhận xem Lâm Cẩn Chi có thật sự căm ghét hoàng đế.

Một lát sau, một tên thuộc hạ tiến vào nhỏ giọng kể lại sự tình, đáy mắt Hàn Tranh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tín Vương thỉnh cầu vào cung, xem ra ta phải rời đi trong chốc lát.”

Lâm Cẩn Chi phiền muộn đáp: “Ừm.”

Sau khi Hàn Tranh rời đi, Sở Yến khẽ nức nở một tiếng.

Lúc Hàn Tranh còn ở, Sở Yến không phát ra bất kì tiếng động nào, mãi đến khi hắn ta rời đi rồi mới phát ra tiếng động. Âm thanh dường như bị đè nén đến cực điểm, nên mới lỡ phát ra một âm tiết. 

Sắc mặt Sở Yến càng thêm tái nhợt, tựa hồ hắn đang ghét bỏ sự vô năng của bản thân, tại sao không thể nhịn xuống mà lại thốt ra tiếng.

Một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng Lâm Cẩn Chi, không ngờ bị khinh nhục đến mức này rồi mà Sở Yến vẫn chưa mở miệng xin tha. Nhìn thấy sắc mặt Sở Yến ửng hồng, khiến ánh mắt Lâm Cẩn Chi tối sầm lại.

Hắn quá quyến rũ.

Có lẽ những lần trước đây Sở Yến cưỡng ép hắn đều diễn ra trong bóng tối nên Lâm Cẩn Chi không nhìn thấy thân thể Sở Yến, nhưng hôm nay y có thể công khai chiêm ngưỡng.

Làn da của Sở Yến sáng bóng tựa như ngọc quý. Tay chân hắn đều bị xích, những chiếc gông cùm lạnh lẽo màu đen lại càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn.

Cổ họng Lâm Cẩn Chi nghẹn lại, sau khi y tỉnh táo lại, hận ý trong mắt vẫn không giảm.

“Sao? Bệ hệ đây là bị những thứ đó chơi cho sướng à?”

Cặp mắt xinh đẹp mà đa tình kia giờ chỉ còn lại màu xám xịt, vô hồn, nhưng vì Sở Yến bị đánh thuốc nên dưới sự động tình mà đuôi mắt mang theo một chút diễm lệ. Khóe miệng Sở Yến mấp máy hai tiếng, ưm ưm như đang nói gì đó với y.

Giọng nói của Sở Yến rất nhỏ, lại thêm trong bị nhét bông nên Lâm Cẩn Chi không nghe rõ.

“Ngươi nói gì?”

“Hưm, lại gần chút.”

Lâm Cẩn Chi đành phải tiến sát vào

Bất ngờ, Sở Yến hôn lên mặt y.

Trong nháy mắt Lâm Cẩn Chi tức giận nghiến răng ken két, siết cổ Sở Yến: “Đến nước này rồi mà ngươi còn muốn cưỡng bức ta?”

Hệ thống: [Aaa, chủ nhân, đừng có hả hê nữa! Sao anh lại hôn Lâm Cẩn Chi chứ!]

Sở Yến: [Hê, anh đùa chút thôi.]

Hệ thống: […]

Sở Yến: [Dù sao thì nguyên chủ cũng là hoàng đế, lại bị bọn họ tóm được nhanh như vậy, xem ra trong này có chuyện mờ ám gì đó.]

Hệ thống: [Hoàng đế vốn dĩ bị thương trong đợt săn bắn mùa xuân, đã sớm tuyên bố không thiết triều. Văn võ bá quan bên dưới, tuy sợ Hàn Tranh, cũng mong nguyên chủ chết đi.]

Sở Yến suy nghĩ một lát: [Hiểu rồi, nguyên chủ vốn là bạo quân.]

Không khí dần dần tan biến, Lâm Cẩn Chi dường như thật sự muốn bóp chết hắn.

Ý thức của Sở Yến có chút hỗn loạn, trong mắt mang theo đau khổ, dần dần không phân biệt được đây là cảm xúc của nguyên chủ hay của chính hắn.

Tại sao…mười mấy năm nay, ngươi đều lừa dối ta.

Sưởi ấp ta, rồi lại vứt bỏ ta.

Tất cả… đều là trò lừa gạt.

Lâm Cẩn Chi sắp sửa không kìm được mà bóp chết Sở Yến, nhưng cuối cùng lý trí đã khiến y tỉnh táo lại.

Sở Yến bây giờ còn chưa thể chết! Bằng không với thực lực của y và Hàn Tranh, sẽ không áp chế được tất cả đại thần trong triều!

Lâm Cẩn Chi buông tha Sở Yến, sắc mặt tái xanh.

Sở Yến cúi đầu, lại cười một cách thâm độc, ngực hắn gượng gạo phập phồng, mỗi lần cười đều như xé toang miệng vết thương của hắn.

Thế nhưng hắn vẫn cười, một cách lặng lẽ.

"Ngươi cười cái gì?"

Sở Yến không trả lời ngay, chỉ trầm giọng nặng nề nói: "Một đời này của ta, lẽ nào không đáng cười?"

Lâm Cẩn Chi thắc mắc nhìn sang, rồi chậm rãi mở to mắt.

Sở Yến muốn chết, hắn hôn chính mình, là muốn kích động mình giết hắn.

Suýt nữa lại mắc kế của tên cẩu hoàng đế này!

Lâm Cẩn Chi càng thêm hận Sở Yến, hắn muốn gia tộc họ Lâm trung thành bao đời nay phải gánh cái án oan phản quân? Mơ đi!

Lâm Cẩn Chi trói chặt Sở Yến: "Ta sẽ không dễ dàng cho ngươi chết đâu, ngươi trước đây đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với ngươi như thế, những thuốc này uống vào, có thấy thoải mái không?"

Ánh sáng trong mắt Sở Yến dần tán loạn, mờ ảo.

Hắn đáng lẽ nên biết không ai sẽ yêu thương hắn, ngay cả sự quan tâm của Lâm Cẩn Chi cũng là giả dối, tràn ngập toan tính lợi ích.

Thế là, Sở Yến châm chọc: "Ngươi tự mình thử thì biết, lẽ nào trước đây khi ngươi quỳ phục dưới thân ta... không thấy thoải mái?"

Những lời này bị những thái giám kia nghe thấy, nỗi hận trong lòng Lâm Cẩn Chi càng sâu thêm.

Đến giờ hắn vẫn còn muốn nhục nhã y.

Lâm Cẩn Chi sợ lại bị những thái giám này nghe thấy nhiều hơn, liền ra lệnh họ lui xuống, chỉ còn lại y và Sở Yến ở trong này.

Lâm Cẩn Chi: "Bệ hạ bây giờ vẫn còn muốn hủy hoại thanh danh của ta? Rõ ràng mấy lần đó, ngươi căn bản chưa đắc thủ."

Sở Yến thờ ơ nói: "Lúc đó trẫm đáng lẽ không nên mềm lòng."

Lâm Cẩn Chi tức giận đến run người, nỗi hận trong mắt càng thêm đậm đặc.

Y đã nhiều lần nhịn nhục, nhiều lần suýt bị cưỡng ép, Lâm gia lại bị tên hôn quân kia trừng phạt thành như vậy, khiến y sao không hận cho được?

Lâm Cẩn Chi nghiến răng nói: "Nơi đó của ngươi vẫn chưa bị đàn ông chạm qua đúng chứ? Cảm giác kinh tởm thế nào, một lúc nữa ngươi sẽ biết."

Thuở thiếu thời, y từng thực sự thương cảm cho đứa trẻ phong quang tỏa sáng này.

Sở Yến tuy xuất thân thấp hèn, nhưng từ nhỏ đã có ngoại hình ưa nhìn, dung mạo xuất chúng. Hắn thừa hưởng từ mẹ mình, vẻ thuần khiết trong dung nhan vì đôi mắt đào hoa đa tình kia mà mang theo chút diễm lệ. Lâm Cẩn Chi cũng từng vì dung mạo của Sở Yến mà chú ý đến hắn.

Nhưng đứa trẻ này dần lớn lên, còn đối với y làm ra chuyện đó.

Lâm Cẩn Chi cởi bỏ y phục của hắn, hành động này khiến Sở Yến vốn đang trầm mặc bỗng có phản ứng.

Môi hắn tái nhợt, dường như bị hành động của Lâm Cẩn Chi làm cho hoảng sợ.

“Dừng tay!”

Lâm Cẩn Chi cố ý không nghe, y muốn đem trả lại tất cả những nỗi đau mà Sở Yến đã gây ra cho mình.

Lâm Cẩn Chi: “Khi ngươi làm những chuyện đó với nhà họ Lâm chúng ta, sao không dừng tay? Ngươi không cho ta chạm, ta sẽ gọi những thị vệ bên ngoài kia vào.”

Sở Yến nhìn hắn với ánh mắt mà Lâm Cẩn Chi không thể hiểu nổi, nỗi đau trong đáy mắt sâu thẳm vô cùng.

Dường như chỉ cần thấy Sở Yến đau khổ, Lâm Cẩn Chi lại cảm thấy nỗi hận trong lòng mình vơi đi đôi phần.

Thế nhưng, y lại nghe thấy Sở Yến nói: “Bọn họ đều có thể, chỉ có ngươi là không được.”

Trong lòng Lâm Cẩn Chi trào dâng một luồng phẫn nộ.

Sở Yến thà để những kẻ thấp hèn kia chạm vào, cũng không muốn cho hắn chạm?

Ngay lập tức, Lâm Cẩn Chi liền đè lên người hắn.

[Không thể không nói, ý nghĩ của Lâm Hầu gia rất giống với mỹ học của ta.]

[???]

[Trao cho hắn nỗi tuyệt vọng sâu sắc, chỉ có ta mới có thể cứu lấy hắn, để hắn biết rằng chỉ có ta mới có thể mang lại hơi ấm cho hắn.]

[Ahhhh, chủ nhân, sao anh lại có thể có cùng suy nghĩ với loại người tệ hại như Lâm Hầu gia!]

Sở Yến nheo mắt: [Trêu chút thôi, không sao cả, nhưng kỹ thuật của bạn nhỏ Lâm rõ ràng không tốt lắm.]

[...]

[Chỉ biết cắm cắm cắm như vậy, một chút cũng không sướng.]

[Chủ nhân, em vừa mới che chắn cảm giác nửa người dưới cho anh.]

[Cởi bỏ cho anh!!!]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play