Editor: Kem Muối


Có lẽ vì làm quá thô bạo, lại không được vệ sinh. Ngày hôm sau Sở Yến lên cơn sốt cao.

Lâm Cẩn Chi nhìn hắn nằm thoi thóp trên giường, đưa tay ra vuốt ve tóc của hắn. Chỉ một cái chạm nhẹ, lọn tóc đen như mực ấy đã trượt khỏi lòng bàn tay, không thể nắm bắt được chút nào.

Ánh mắt Lâm Cẩn Chi trở nên thâm thúy.

Lâm công tử chưa từng biết, Sở Yến cũng có lúc đẹp đến vậy, từng đường nét đều khiến y say mê.

Quãng thời gian đó, là chủ đề mà Lâm Cẩn Chi không bao giờ muốn nhắc tới.

Ngoại trừ Sở Yến, không ai dám nói trước mặt y.

Đó là vết sẹo đã hư thối từ lâu, mỗi lần bị nhắc đến, lại một lần rỉ máu, trở nên đau đớn vô cùng.

Lâm Cẩn Chi căm hận người nam nhân này, hận hắn đã cưỡng ép mình, hận hắn giam cầm Lâm Hầu gia.

Nhưng khi nhìn thấy Sở Yến trong bộ dạng như thế, trong lòng Lâm Cẩn Chi dâng lên một kho*i c*m từ việc trả thù, cảm giác này vô cùng phức tạp. Không biết có phải vì y đã áp chế được Sở Yến hay không, Lâm Cẩn Luôn luôn có một sự mỉa mai — nhìn đi, người tôn quý nhất thiên hạ chẳng phải vẫn bị y đè dưới thân?

Y muốn trả thù, muốn để Sở Yến biết được cảm giác của y lúc đó.

Nhưng khi nhìn thấy vị quân vương ấy yếu ớt như vậy, Lâm Cẩn Chi đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Đây là lần đầu tiên y biết làm chuyện này cũng có thể khiến người ta bị sốt.

Rốt cuộc thì Lâm Cẩn Chi cũng phải ra lệnh cho người tắm rửa và thay quần áo mới cho Sở Yến, rồi cho gọi thái y tới khám.

Vị thái y này họ Diệp, năm nay mới hai mươi sáu tuổi, có thể trở thành thái y trong cung, ắt hẳn y thuật cũng có chút thành tựu.

Diệp thái y sớm đã biết hiện tại hoàng cung đã nằm trong sự khống chế của Lâm Cẩn Chi và Hàn Tranh, nên nơm nớp lo sợ đến khám bệnh cho Sở Yến. Khi biết được Sở Yến bị thương ở đâu, mắt Diệp thái y đã đỏ hoe.

Đây chính là thiên tử đương triều, mà lại bị lũ súc sinh này chà đạp đến mức này!

"Bẩm công tử, bệ hạ sốt quá nặng, mong công tử đừng động vào người nữa."

Lâm Cẩn Chi vừa tức vừa cười: "Ý ngươi là gì?"

Diệp thái y dù mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn thẳng lưng: "Ý trên mặt chữ."

Ánh mắt Lâm Cẩn Chi lạnh đi, lộ ra sát ý.

Diệp thái y nhịn không được nói: "Dù trước đây bệ hạ ép ngài nhập cung, nhưng trước khi động đến ngài, ngài ấy đã hỏi thần rất nhiều, vì sợ làm tổn thương ngài. Nhưng bây giờ... ngài đối xử lại với bệ hạ như thế nào?"

Lâm Cẩn Chi hơi sững sờ, lúc đó y đúng là không cảm thấy đau đớn gì, thì ra là Sở Yến đã hỏi thái y trước khi làm.

Nhưng cũng... khó mà nói ra.

"... Tại sao hắn lại làm vậy?"

"Còn vì sao nữa?" Diệp thái y nghiến răng.

"Đàn ông với đàn ông, rốt cuộc không phải chính đạo, chỗ đó sao có thể dùng để chịu sự xâm nhập? Ngài ấy sợ ngài đau!"

— Ngài ấy sợ ngài đau!

Mấy chữ đó giáng mạnh vào tim Lâm Cẩn Chi.

Lâm Cẩn Chi không khỏi trợn mắt, lần đầu tiên trong đời hoảng hốt, cảm thấy sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Lâm Cẩn Chi vốn cho rằng, Sở Yến chỉ là coi trọng nhan sắc của mình, còn muốn giữ y lại trong cung để khống chế phụ thân y.

Tại sao... lại sợ y đau?

Sau cùng, Lâm Cẩn Chi bất lực vẫy vẫy tay: "Ngươi đi khám cho hắn đi."

[Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi: Một trái tim.]

[Vị Diệp thái y này đúng là trợ thủ đắc lực, cách nói của anh ta khiến anh cảm thấy mình từ kẻ sai đã biến thành người bị hại, tài ăn nói không tệ.]

[Gợi ý hữu nghị: Diệp thái y này trước đây từng chịu ân huệ của nguyên chủ.]

Sở Yến thầm cười trong lòng: [Nhưng cứ tiếp tục thế này thì giá trị hối hận tăng lên quá ít, với lại Lâm Hầu gia mãi không xuất hiện, phải dùng thuốc mạnh thôi.]

Nhờ lời của Diệp thái y, Sở Yến được thay quần áo mới, không còn là bộ y phục mỏng manh như trước nữa. 

Trong phút chốc mơ hồ, Diệp thái y nhìn thấy đôi tay của Sở Yến giấu trong tay áo rộng. Đôi tay từng dùng để vẽ tranh, gảy đàn, giờ đây đã đầy thương tích. Cổ tay lộ ra chút ít, một mảng da thịt trắng như tuyết đã bị xích sắt siết thành thâm tím.

Diệp thái y thậm chí có thể liên tưởng được, trong vô số đêm đen bệ hạ đã vật lộn như thế nào.

Không ngừng muốn thoát ra khỏi tẩm điện tựa lồng son này, liều mạng muốn mở ra những sợi xiềng xích.

Diệp thái y bôi thuốc lên cổ tay, lót một mảnh vải trắng, nhìn Sở Yến đầy xót thương.

Bệ hạ đáng thương.

Dáng vẻ của Diệp thái y càng khiến Lâm Cẩn Chi thêm bực bội.

Y không thích ai nhìn Sở Yến như vậy, rõ ràng là một kẻ khốn nạn, nói gì đến thương xót?

"Cút xuống."

Diệp thái y nắm chặt tay, có chút không muốn rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại trong cung đã bị vị công tử Võ An hầu này khống chế.

Diệp thái y bất lực vô phương. Chỉ có thể kìm nén tất cả phẫn nộ của mình, cẩn trọng rút lui khỏi nơi này.

Lâm Cẩn Chi ngồi bất động bên trong rất lâu: "Rõ ràng ngươi là một kẻ tàn bạo, vậy mà vẫn có người một lòng quan tâm đến ngươi?" 

Nhớ lại trước đây, y cũng từng thương cảm cho đứa trẻ này.

Lâm Cẩn Chi cười khẽ, đầy mỉa mai: "Không, lúc đó ta chẳng phải cũng giống như vậy sao?"

Chỉ tiếc rằng, sự quan tâm này đã bị ngươi chà đạp, ép buộc bóp méo mối quan hệ giữa chúng ta.

Không lâu sau, Sở Yến dần dần tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh dậy, trong mắt hắn mang theo nỗi ưu sầu thoáng qua. Dường như đã hoàn toàn mở lòng, như thể đối phương là người duy nhất trên đời mà hắn tin tưởng. Trong giấc ngủ không chút đau đớn, ánh mắt của Sở Yến khi nhìn người khác như thế có thể khiến bất kỳ ai say mê.

Giây tiếp theo, ánh mắt ấy thay đổi.

Lý trí của Sở Yến trở lại, trở nên xa cách, không tin tưởng và mang theo cả sự đau đớn.

— Đồ lừa đảo.

Lâm Cẩn Chi vĩnh viễn không thể quên được biểu cảm của Sở Yến khi thốt lên ba từ đó.

Y không thể không để ý.

Lâm Cẩn Chi tiến lại gần, dường như muốn làm gì đó với hắn.

Sở Yến toàn thân cứng đờ, sau đó buông xuôi đầu hàng số phận.

Sau một hồi tự nói tự nghe, hai người vẫn đối mặt nhau trong im lặng.

Tính tình Sở Yến thất thường khó lường, là kẻ vô cùng tàn bạo, số đại thần bị hắn giết hại không biết bao nhiêu mà kể. Hắn vốn dĩ không phải dựa vào tài năng của bản thân để đoạt lấy hoàng vị, chỉ là nhân cơ hội trống mà leo lên thôi. Giờ đây toàn bộ cung điện đều đã thoát khỏi sự khống chế, không có thái giám hay thị vệ nào dám đi nói ra ngoài.

Lâm Cẩn Chi rất bối rối, không chỉ bọn họ không nói, mà ngay cả bản thân Sở Yến cũng không tiết lộ, ngay cả Thượng thư Binh bộ nghe được tin đồn nhập cung hỏi thăm, hắn cũng chỉ tái nhợt mặt mày nói rằng bản thân bị thương do té ngã, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện của Hàn Tranh và y.

Có lẽ vì lòng kiêu hãnh, hắn không muốn để người khác biết chuyện bị tình nhân cũ đối xử như vậy, hoặc giả... hắn đã sớm không muốn sống nữa, nên mới cố ý làm ra bộ dạng như thế.

Nhưng dù là loại nào đi nữa... Lâm Cẩn Chi đều không hiểu, tại sao bản thân lại không thể buông bỏ hắn. 

Cơ thể của hắn, thật sự khiến y say mê.

"Ngươi còn muốn làm gì với ta?"

Nghe thấy lời của hắn, lòng Lâm Cẩn Chi chấn động.

Đáng ghét! Y suýt nữa lại bị người này mê hoặc!

Ánh mắt Lâm Cẩn Chi lạnh lẽo: "Lâm gia đời đời trung lương, tại sao ngươi lại ra tay với cha ta? Còn nữa, rốt cuộc ngươi đã giấu ông ấy ở đâu?"

"Giết rồi." Sở Yến lạnh nhạt trả lời.

Gân xanh trên trán Lâm Cẩn Chi nổi lên, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi... nói... cái... gì?"

Sở Yến nhìn thẳng vào hắn: "Ta chỉ hận lúc đó vì sao mình không đủ tàn nhẫn, giết luôn cả ngươi, thì đã không có nỗi nhục hôm nay."

"Phải, ta không chết, ta vẫn sống, nhưng ta thà rằng ngươi đã giết ta đi!" Lâm Cẩn Chi cười lên, nếu Sở Yến cho rằng đây là nỗi nhục, thì y cứ phải cho hắn nếm mùi nhục nhã.

Ngay lập tức, Lâm Cẩn Chi lại lao tới.

Sở Yến sắc mặt tái nhợt, rất muốn đẩy Lâm Cẩn Chi ra, nhưng tiếc là trên người giờ đây hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Thế là hai người lại làm một lần nữa.

Chỉ là lần này, Lâm Cẩn Chi làm quá thô bạo, Sở Yến trực tiếp bất tỉnh với khuôn mặt trắng bệch.

Sở Yến dường như sốt đến mê man, liên tục nói nhảm.

"... Kẻ lừa đảo…Tại sao lại muốn lừa ta."

Khóe mắt Sở Yến lấm tấm nước mắt, ngay cả khóe mắt cũng mang theo một vệt ửng hồng, như đang đau khổ đến cực điểm.

Thảm thương đến vậy, hoàn toàn khác với vị đế vương cao cao tại thượng khi xưa, khiến người ta không khỏi thương xót.

Lâm Cẩn Chi nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một nỗi xót thương khó hiểu.

Chỉ là nỗi thương xót này bị hận ý lẫn lộn, y không thể phân biệt được.

Sở Yến nói đã giết cha y, rất có thể là để chọc giận y.

Mà y, đúng là đã bị chọc giận.

Lâm Cẩn Chi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ra lệnh cho người chăm sóc Sở Yến chu đáo, đột nhiên muốn điều tra xem ý nghĩa ba chữ "Kẻ lừa đảo" mà Sở Yến nói đến là gì.

[Rốt cuộc cũng phá vỡ được một góc.]

[Hắn bắt đầu tin tưởng chủ nhân rồi.]

[Ừm.] Sở Yến nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng những việc cần làm thì không hề bỏ sót.

Rầm, rầm, rầm.

Sau khi phá vỡ được một góc, chính là lúc vận dụng năng lực của hắn.

Dệt ký ức, bắt đầu —

Lâm Cẩn Chi cả người rã rời, khi bước ra ngoài, nhìn thấy những đóa hoa nở rộ bị gió thổi qua làm rụng đầy đất, tựa như tuyết trắng.

Lâm Cẩn Chi đột nhiên nhớ về ngày xưa, y hơn Sở Yến năm tuổi, lần đầu tiên gặp đứa trẻ này, hắn sống còn không bằng một con chó, thậm chí còn thua cả kẻ hầu người hạ.

Trên người hắn bẩn thỉu vô cùng, mặt mày cũng đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt ấy là lấp lánh.

"Con chó này, sao không bò nhanh lên!"

"Hoàng huynh, ta đói bụng quá."

"Đợi ta chơi đã, sẽ thưởng cho ngươi chút đồ ăn."

"Thật, thật sao?"

Tam hoàng tử cười nói: "Đương nhiên là thật."

Hắn bị người khác cưỡi trên lưng như chó, vì thân thể quá gầy yếu, cuối cùng ngã xuống đất. Tam hoàng tử nhổ nước bọt, bước xuống khỏi người hắn: "Chán quá, chưa gì đã hết sức rồi? Ta còn chưa chơi đủ đây."

Phản ứng của Sở Yến lúc đó, khiến y mãi mãi không thể quên.

Đôi chân đứa nhỏ ấy run rẩy vì lạnh, cuối cùng lại quỳ xuống đất, đáng thương nhìn Tam hoàng tử nói: "Hoàng huynh, vậy người nhớ cho ta chút đồ ăn nhé."

Hôm đó chẳng phải cũng ở dưới gốc cây hoa lê, cánh hoa rơi đầy đất sao?

Lâm Cẩn Chi đi không nổi, bị đứa trẻ ấy thu hút ánh nhìn. Rốt cuộc, y từ từ bước về phía đối phương.

Lúc đó Sở Yến đã nói gì nhỉ...?

Đứa trẻ cười với y: "Ngươi cũng muốn chơi sao?"

Ngươi cũng muốn chơi đùa ta, chà đạp ta, giống như những người kia phải không?

Lâm Cẩn Chi thắt lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong tay áo mình lấy ra một chiếc khăn tay: "Lau mặt đi."

Sở Yến hơi sững sờ, cúi đầu xuống.

"Không dám lau."

"Tại sao?"

"Dù sao cũng sẽ lại không sạch sẽ thôi."

Không sạch sẽ?

"Từ nhỏ ta đã ở đây, chưa bao giờ sạch sẽ cả."

Lâm Cẩn Chi nhíu chặt mày.

Y nghe Sở Yến khẽ nói: "Không ai cho ta sự sạch sẽ cả."

Hơi thở Lâm Cẩn Chi run lên.

Nhưng chiếc khăn tay đó rốt cuộc vẫn ở lại bên cạnh Sở Yến, đứa trẻ năm ấy không dùng để lau mặt mình, ngược lại trân trọng cất giữ nhiều năm.

[Hic hic hic, đáng thương thật đó! Chiếc khăn tay trong ký ức giả tạo là sao? Tìm đâu ra chiếc khăn đã giữ mười năm?]

[Đồ ngốc, chủ nhân lại quên chuyện quan trọng như vậy sao? Là anh đã giữ lại chiếc khăn mà mẹ ruột quá cố của nguyên chủ để lại. Chỉ là mảnh ký ức này nửa thật nửa giả, thời thơ ấu đúng là có khổ thật, có điều lúc đó Lâm Cẩn Chi chỉ đứng nhìn, vốn không đưa ra chiếc khăn nào.]

Lâm Cẩn Chi trở lại trong phòng, nhìn thấy thái giám Cao Hoa - người hầu cận trung thành - dường như đang đỏ mắt.

"Có chuyện gì thế?"

"Bệ hạ đang nói mớ ạ."

Lâm Cẩn Chi bước vào, thật sự nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Sở Yến: "Cái túi... túi của ta..."

Túi của hắn?

Lâm Cẩn Chi chợt nhớ ra, trên người Sở Yến luôn đeo một chiếc túi đã bạc màu, hắn giữ gìn nó rất lâu, không cho ai chạm vào, ngay cả Lâm Cẩn Chi cũng không được.

Bị ảnh hưởng bởi ký ức, Lâm Cẩn Chi hiếm hoi động lòng trắc ẩn, ra lệnh cho người đi tìm.

Bởi vì đó là vật báu Sở Yến trân quý, nên không khó để tìm thấy.

Rất nhanh Cao Hoa đã mang nó đến.

Lâm Cẩn Chi đưa chiếc túi đến bên cạnh Sở Yến, đột nhiên muốn xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, khiến hắn trân quý nhiều năm như vậy.

Khi y mở ra, mới phát hiện —

Đó là một chiếc khăn tay đã phai màu từ lâu, giống hệt như trong ký ức của mình.

Hơi thở của Lâm Cẩn Chi đều mang theo sự đau đớn, trong lồng ngực tràn ngập mùi máu tanh.

Thì ra Sở Yến đã trân trọng giữ gìn nó lâu đến vậy?

Giữ lại bên mình, không dám quên.


Editor: độc giả thân yêu nhớ ấn yêu thích và xem tí qcao giúp mình nhé, chân thành cảm ơn ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play