Editor: Kem Muối
Hầu hết những kẻ dính líu đến chuyện năm xưa, sau này đều bị Thất hoàng tử (Sở Yến) giết sạch.
Tính đa nghi và tàn độc của hắn sau này, là do thời niên thiếu đã chịu quá nhiều tổn thương.
Thái tử nhặt được hắn, rồi lại chính tay đẩy hắn vào địa ngục.
Thế là một đứa trẻ dù đáng yêu đến mấy, tâm hồn cũng dần bị vẩn đục.
Nếu không phải gặp được Lâm Cẩn Chi, có lẽ hắn đã trở nên hư hỏng, tàn ác hơn nhiều.
Vậy mà ngay cả Lâm Cẩn Chi - người từng trao cho hắn chút hơi ấm... cũng chỉ là một kẻ dối trá.
Thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ, chẳng còn một tia hy vọng, biến thành như bây giờ.
Nghe xong những lời của Cao Hoa, Lâm Cẩn Chi sững sờ, vô cùng chấn động.
Còn Hàn Tranh đứng phía sau tuy chỉ nghe được đôi ba câu, nhưng trong lòng cũng dậy sóng.
Cao Hoa toàn thân nhuốm máu, vẫn không ngừng cầu xin Lâm Cẩn Chi hãy tha thứ cho Sở Yến.
Lâm Cẩn Chi buông thõng tay, mặt mày tái nhợt, vội gọi thái y bên ngoài vào cứu chữa cho Cao Hoa.
Cao Hoa hoàn toàn hôn mê, bị đám đông vây kín. Lâm Cẩn Chi chợt nghĩ... phải chăng mình cũng đã làm những chuyện giống như Thái tử ngày xưa?
Vị Thái tử năm đó, chính là Lăng Vương của hiện tại. Hoàng đế rốt cuộc không giết hắn ta, mà chỉ bí mật giam giữ ở một nơi nào đó.
Sau khi biết chuyện, Lâm Cẩn Chi đã từng tìm đến thăm Lăng Vương vài lần.
Không ngờ... ẩn sau đó lại là nhiều chuyện đến thế.
Lâm Cẩn Chi rời khỏi căn phòng, nhìn thấy Sở Yến đang ngủ mà vẫn nhíu chặt mày. Với hắn, Cao Hoa có lẽ còn thân thiết hơn cả Lăng Vương. Hàn Tranh sao có thể nhẫn tâm làm vậy? Dùng Cao Hoa để uy hiếp hắn, thậm chí bắt hắn tận mắt chứng kiến cảnh chỉ vì hắn bảo vệ danh dự nực cười của mình mà khiến Cao Hoa trọng thương?
Sở Yến sẽ tự dằn vặt và hối hận biết chừng nào?
Lâm Cẩn Chi ở lại trong cung, canh cho Sở Yến suốt đêm đó.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Yến, Lâm Cẩn Chi không kìm lòng được mà đưa tay lên lần theo.
Người này thật sự rất đẹp. Đứa trẻ năm xưa cầm khăn tay y đưa, giờ đã lớn thành người như thế này.
Da thịt hắn mịn màng, tấm áo mỏng manh như sắp tuột khỏi người. Chỉ có điều trông hắn quá gầy gò... mới có bao lâu mà đã sút cân đến thế.
Đêm tối lạnh giá. Sở Yến ngủ say quá lâu, lâu đến mức Lâm Cẩn Chi tưởng hắn sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại. Hôm sau mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ, nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo vô cùng.
Rốt cuộc thì Sở Yến cũng mở mắt. Thấy Lâm Cẩn Chi ngồi canh bên cạnh, ánh mắt hắn chỉ còn là một màu vô hồn.
"Lăng Vương hắn, có..." Lâm Cẩn Chi nhíu chặt mày, đột nhiên không hỏi được nữa.
Sở Yến trợn tròn mắt, bắt đầu run sợ.
Dường như chỉ cần nhắc đến cái tên đó, hắn đã run lẩy bẩy, tựa chim sợ cành cong.
Môi hắn mấp máy. Lâm Cẩn Chi cố ghé sát để nghe cho rõ.
Âm thanh yếu ớt, đầy sợ hãi đó lại khiến trái tim y đau nhói.
Sở Yến đang nói: "Đừng đánh ta nữa..."
Lâm Cẩn Chi đột nhiên cảm nhận được một nỗi đau tột cùng, là vì người trước mắt.
Kể từ khi biết cha mình không chết, bị Sở Yến giam giữ là đúng tội, nút thắt trong lòng Lâm Cẩn Chi đã được tháo gỡ một nửa.
"Bệ hạ..."
Sở Yến dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên lạnh lùng: "Ngươi gặp Lăng Vương nhiều lần như thế, còn hỏi ta làm gì? Đi mà hỏi Lăng Vương điện hạ của ngươi đi."
Lâm Cẩn Chi trợn mắt. Sở Yến biết y đã gặp Lăng Vương?
Hơi thở y loạn hẳn lên.
Lâm Cẩn Chi chợt nhớ ra, lúc Sở Yến ép y nhập cung là sau khi y đi gặp Lăng Vương.
Sở Yến tưởng rằng y đã phản bội!
Lâm Cẩn Chi đột nhiên hiểu ra tất cả. Thì ra là vậy... Thì ra là vậy...
Vậy rốt cuột y đã làm gì?
Lâm Cẩn Chi đột nhiên cảm thấy vô cùng ghê tởm bản thân. Bản thân thông minh một đời, vậy mà lại mù quáng nhất thời, sao không nghĩ ra lý do vì sao thái độ của Hoàng đế với y lại thay đổi đột ngột?
Rõ ràng trước đây... hắn coi y như bạn tri kỷ, ánh mắt đầy sự trông mong.
"Lần trước Diệp thái y nói... ngươi đã hỏi hắn rất kỹ về chuyện giữa hai nam tử. Tại sao ngươi lại sợ ta đau?"
Lâm Cẩn Chi nhìn hắn, khát khao muốn biết câu trả lời.
Sở Yến thân hình mỏng manh, ngồi trên giường, chân tay đều bị xích. Nghe câu hỏi của Lâm Cẩn Chi, hắn bỗng nở một nụ cười mà Lâm Cẩn Chi không sao hiểu nổi.
"Bởi vì ta yêu ngươi."
Câu nói ấy lọt vào tai, ập đến sức nặng vô cùng.
Lâm Cẩn Chi thân hình chao đảo. Thì ra Sở Yến yêu mình?
Chỉ đơn giản vì lý do ấy thôi sao?
Sở Yến lại tự giễu nói: "Nhưng việc ta yêu ngươi, khiến ta cảm thấy thật buồn nôn. Từ nay về sau, ta sẽ không yêu ngươi nữa."
Trong lòng Lâm Cẩn Chi trào dâng một nỗi hoang mang —
Bởi vì Sở Yến nói, từ nay về sau, hắn sẽ không yêu y nữa.
—
Lâm Cẩn Chi hồn bay phách lạc rời khỏi cung. Y có một việc cần phải tìm Lăng Vương để xác minh.
Phi ngựa suốt cả buổi sáng, y cuối cùng cũng tới được phủ Lăng Vương ở ngoại ô.
Nơi này bị người của Sở Yến canh giữ nghiêm ngặt. Người ngoài vẫn chưa biết chuyện trong cung, nên việc giam giữ Lăng Vương cực kỳ cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt lưới.
Viên tướng giữ cửa tên là Trình Hàn, một thuộc hạ tâm phúc của Sở Yến.
Thấy Lâm Cẩn Chi phi ngựa đến, Trình Hàn do dự không biết có nên cho vào không. Nghĩ tới địa vị của Lâm Cẩn Chi trong lòng bệ hạ, hắn thở dài, tiến lại nghênh đón.
Vốn nghĩ phải dùng vũ lực để gặp Lăng Vương, Lâm Cẩn Chi đã chuẩn bị tinh thần.
Vậy mà viên tướng giữ cửa lại vội vàng nghênh đón, khoanh tay: "Lâm công tử!"
Lâm Cẩn Chi tưởng hắn định ngăn cản, nghiến răng: "Tránh ra!"
Trình Hàn nào có ý ngăn cản, liền trực tiếp nhường đường: "Lâm công tử hiểu lầm rồi. Bệ hạ từng dặn, hễ Lâm công tử tới thăm Lăng Vương, đều cho ngài vào."
Nghe vậy, Lâm Cẩn Chi trợn mắt, trong miệng đắng ngắt.
Y tự cho mình thông minh, vậy mà không nghĩ ra... sao hôm đó y có thể vào dễ dàng như vậy?
Đồ ngu! Đúng là đồ ngu mà!
Điều y muốn biết, giờ đã có câu trả lời từ Trình Hàn rồi.
Lâm Cẩn Chi vẫn ôm chút nghi ngờ cuối cùng, sợ rằng tất cả chỉ là một ván cờ do Sở Yến sắp đặt.
Nhưng lời của Trình Hàn đã phá tan nghi ngờ ấy.
Đúng rồi.
Ai lại tự biến mình thành thảm thương đến thế chỉ để bày một ván cờ?
Dù sao đã đến rồi, Lâm Cẩn Chi quyết định vào gặp Lăng Vương. Gió lạnh thổi qua người, Lâm Cẩn Chi đột nhiên thấy lạnh buốt.
Tiết cuối xuân, thời tiết se lạnh. Trông có vẻ ấm áp, kỳ thực vẫn còn hàn. Lâm Cẩn Chỉ chỉnh lại áo choàng, từ từ bước vào.
Trời tuy lạnh, nhưng không lạnh bằng nỗi lòng y lúc này.
Tự trách, áy náy, và... đau khổ.
Tất cả cảm xúc ùa về, y căm ghét bản thân vì sao lại làm những chuyện đó.
Nhưng đã muộn rồi, y đã gây ra quá nhiều tổn thương cho Sở Yến.
Khi Lâm Cẩn Chi bước vào, vị Thái tử bạo ngược ngày xưa đang gảy đàn dưới tàng hoa lê. Tiếng đàn thanh tao, du dương. Nếu có người ngoài ở đây, hẳn sẽ tưởng Lăng Vương là một công tử phong lưu nào đó.
Lâm Cẩn Chi thi lễ: "Lăng Vương điện hạ."
Lăng Vương đang ngắm nhìn những cánh hoa lê trắng bay phấp phới, dường như đắm chìm trong đó.
Tựa như, đang nhớ về ai đó.
Nụ cười của người đó, như nghìn vạn cây hoa lê đồng loạt nở rộ, khiến người ta say đắm.
Nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Chi, Lăng Vương mới thoát ra, lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Tiếng đàn ngừng bặt. Lăng Vương nhấp một ngụm trà: "Lâm công tử đến có việc gì?"
Lâm Cẩn Chi ánh mắt không yên: "Cẩn Chi hôm nay đến, muốn hỏi lại cho rõ những lời Lăng Vương điện hạ nói năm xưa, có thật hay không?"
Lăng Vương khẽ cười: "Ta đã nói gì nhỉ?"
Hơi thở Lâm Cẩn Chi gấp gáp hẳn, như đang gấp gáp muốn xác minh điều gì: "Lăng Vương điện hạ rõ ràng đã nói với ta, Bệ hạ sắp ra tay với nhà họ Lâm!"
"À... chuyện thằng bé đó à." Lăng Vương cười một cách kỳ quặc, "Nó đã ra tay rồi còn gì?"
Nhìn vẻ mặt đó, Lâm Cẩn Chi mới nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào.
Y bị lừa rồi!
"Ngươi tính kế ta?"
Lăng Vương đột nhiên đứng dậy, khí chất thanh nhã vừa rồi theo đó thay đổi. Gương mặt hắn ta vì ghen tị mà trở nên méo mó: "Tính kế ngươi thì đã sao? Nó chỉ thích ngươi, chỉ cười với mỗi ngươi. Ta ghen đến phát điên lên được!"
"Nhưng Bệ hạ là em ruột của ngài!"
"Em ruột?" Lăng Vương cười khinh bỉ. Vì hắn ta luôn nghĩ đứa bé kia là em ruột, nên rốt cuộc không ra tay. Nhưng ngoài bước cuối đó, gì hắn cũng đã làm rồi. Mãi đến khi bị soán ngôi, hắn mới phát hiện... không phải em ruột.
Hắn ta không phải anh ruột của Sở Yến, càng không phải huyết mạch hoàng tộc. Quý phi chỉ vì củng cố địa vị nên mới đánh tráo mà thôi.
Nhưng Lăng Vương không ngu đến mức kể chuyện này cho Lâm Cẩn Chi. Hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Em ruột thì đã sao? Ta không thể nhìn nó yêu ngươi đến như thế!"
Vốn dĩ bị Lăng Vương lừa gạt, Lâm Cẩn Chi đáng lẽ phải cảm thấy thất bại. Nhưng nhìn Lăng Vương lúc này, trong lòng y lại dâng lên một cảm giác khoái trá kỳ cục.
Lăng Vương trăm phương nghìn kế, người Sở Yến yêu vẫn là y.
"Những vết thương trên người Bệ hạ... có phải do ngươi đánh không?"
Mặt Lăng Vương khẽ đơ lại. Những năm còn là Thái tử, hắn ta chịu nhiều ám hại, thân thể tự nhiên suy yếu.
Có một ngày, Quý phi đột nhiên mang một thứ đến, bảo hắn ta hãy sớm dùng. Bị ép dùng thuốc phiện lâu ngày. Thứ đó khiến tính tình hắn dần ta trở nên bạo ngược, thân thể cũng hao mòn.
Vì vậy, vị Thái tử năm xưa, cuối cùng chỉ là một kẻ bạo ngược thất bại, đến người mình yêu thương nhất cũng không kiềm chế được mà ra tay tổn thương.
Lăng Vương nắm chặt tay, giấu trong tay áo rộng: "Lần này ngươi đến, không phải chỉ để hỏi mấy chuyện này chứ?"
"Lăng Vương quả nhiên là Lăng Vương." Lâm Cẩn Chi nhìn hắn, "Ta muốn hỏi về chuyện của nghĩa huynh Hàn Tranh."
Editor: năng suất như vậy mà không có tình yêu nào đánh giá 5 sao cho tui ư? Q-Q