Editor: Kem Muối

Từ khi Lâm Cẩn Chi nghe nói Diệp thái y đi vào đường hầm bí mật, đã luôn theo sát phía sau. Đây là đường hầm bảo mệnh của hoàng gia, từ xưa chỉ có mỗi hoàng đế biết được.

Lâm Cẩn Chi mãi không thể moi ra từ miệng Sở Yến, không ngờ Sở Yến lại nói với một người ngoài.

Nghĩ đến đó, sắc mặt Lâm Cẩn Chi dần lạnh đi, trong hận ý xen lẫn ghen tuông. Cho nên Lâm Cẩn Chi căn bản không phân biệt được, cũng không nghĩ đến đó gọi là ghen tuông.

Lẽ nào Sở Yến cho rằng vào lúc hai người thân mật nhất cũng không đáng tin sao?

Thôi bỏ đi... chuyện này y không phải sớm đã rõ rồi sao? Cần gì phải bận tâm như vậy.

Diệp thái y bước đi rất cẩn thận, rốt cuộc không phải người luyện võ, làm sao nghĩ được mình bị theo dõi. Hắn rẽ vào rừng trúc, theo lời Sở Yến cuối cùng vào được đường hầm của một cung điện bỏ hoang.

Ngay cả Diệp thái y cũng không nhịn được thán phục, xuân sinh trúc mới, trong rừng trúc mát mẻ um tùm, không ngờ lại có đường hầm.

Diệp thái y cầm theo ngọn đèn dầu, xung quanh gió lạnh thổi liên tục, khiến lòng bồn chồn.

Bệ hạ nói, xung quanh đây không phải đường chết thì là bẫy, phức tạp đến mức có thể giam cầm những kiếm khách võ công cao cường, phải đi theo đúng hướng ngài dặn, một bước cũng không thể sai.

Dù sợ hãi, Diệp thái y vẫn gắng trấn tĩnh, cuối cùng cũng vào được phòng kín bên trong.

"Ai?!"

Có tiếng quát ra từ bên trong.

Diệp thái y lập tức nói: "Là bệ hạ sai ta đến."

Câu này vừa ra, gió mạnh nổi lên, thổi tắt chiếc đèn cung trên tay hắn. Bên trong quá tối, chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt của minh châu, mới nhìn thấy đường.

Người kia cuối cùng đi tới, dùng kiếm chĩa vào hắn: "Bằng chứng."

Diệp thái y ấp úng nói một chuỗi ám hiệu không trôi chảy, nghe xong, người kia mới thu kiếm.

"Nói đi, lần này bệ hạ muốn biết gì?"

Diệp thái y hơi tò mò: "Bệ hạ không nói gì, chỉ bảo ta đến xem Lâm hầu gia."

"Xem yêu nghiệt đó làm gì?"

"Chỉ... xác định xem ông ta chết chưa."

Người kia cười lạnh: "Chết thì chưa chết, nhưng vừa điếc vừa mù, cũng chẳng khác gì chết."

Diệp thái y trợn mắt, thở gấp.

Đó là hầu gia của một nước, không có ý của bệ hạ, bọn họ chắc không dám đối với Lâm hầu gia như vậy!

Nhưng bệ hạ tại sao lại làm thế?

"Ta là Yến Phong, thống lĩnh đội ngũ ảnh vệ."

Diệp thái y trong lòng dấy lên vài nghi vấn, còn Yến Phong thì ghi lại những chuyện moi được từ miệng Lâm hầu gia gần đây, đi vào trong đưa tấu chương cho Diệp thái y: "Ngươi mang cái này về cho bệ hạ, là lời của Lâm hầu gia."

Diệp thái y theo anh ta vào, phát hiện bên trong sáng hơn nhiều, hắn cúi đầu, thấy rõ ràng trên đó dùng chữ son đỏ viết —

Nguyên Đức tháng ba năm thứ tư, đại tướng quân Hàn Tranh làm phản ở biên quan.

Nguyên Đức tháng năm năm thứ tư, bệ hạ phái binh thảo phạt, áp chế Hàn Tranh.

Nguyên Đức tháng tám năm thứ tư, bệ hạ dùng thủ đoạn mạnh mẽ thu hồi binh quyền, trong triều không một ai dám nói không.

Tay Diệp thái y run lên, bây giờ mới là tháng ba, nhưng Hàn Tranh không làm phản ở biên quan, mà là trực tiếp giam bệ hạ trong cung!

Những chuyện này... hoàn toàn khác với những gì hắn biết.

Nhưng trên đó viết như lời tiên tri, mà bệ hạ lại rất coi trọng, khiến Diệp thái y không khỏi nghi ngờ: "Vừa nãy ngươi nói... Lâm hầu gia là yêu nghiệt?"

Yến Phong cười lạnh: "Không phải yêu nghiệt là gì? Trước đây bệ hạ bắt ông ta, những chuyện Lâm hầu gia nói gần như đều đúng. Người như vậy, có lẽ là bị cô hồn dã quỷ nào chiếm xác hoàn dương chăng, nếu không sao có thể biết trước nhiều chuyện như thế?"

Diệp thái y dường như còn muốn nói gì, đúng lúc này, Lâm Cẩn Chi đột nhiên từ ngoài đi vào.

"Ngươi sao lại ở đây?" Diệp thái y kinh hãi.

Lâm Cẩn Chi vẫn chưa nghe cuộc trò chuyện của hai người, chỉ thấy Lâm hầu gia mù điếc nằm trên phiến đá, giọng khàn khàn gọi: "Cha, con trai đến muộn."

Lâm hầu gia làm sao nghe được, không có phản ứng.

Lâm Cẩn Chi sau lưng dẫn theo người, y ra lệnh bắt giữ Diệp thái y và Yến Phong trước.

Yên Phong cho rằng Diệp thái y dẫn người đến, sắc mặt khó coi: "Ngươi phản bội bệ hạ!?"

Diệp thái y khổ không nói nên lời, một phen tranh đấu, hắn cũng bị khống chế.

Lâm Cẩn Chi đi tới một bên, nắm chặt tay Lâm hầu gia, từng chữ viết vào lòng bàn tay: Con là Cẩn Chi.

Lâm hầu gia cuối cùng có phản ứng, thân thể run rẩy hỏi: "Thật là con trai Cẩn Chi của ta?"

Lâm Cẩn Chi viết: "Vâng, con đến cứu cha."

Lâm hầu gia nước mắt chảy dài, bóng tối lâu ngày khiến ông sợ hãi vô cùng. Nhưng bệ hạ lại không giết ông, chỉ dùng cách này hành hạ ông, khiến ông chỉ có thể thân cận và nương tựa mỗi mình Yến Phong.

Lâm hầu gia biết, bệ hạ là lấy đạo của người trả lại người, chỉ là báo ứng thôi.

Nhưng trong bóng tối, ông ta thật sự xem Yến Phong là chỗ dựa.

"Cẩn Chi, cha biết sai rồi, cha không nên nhiều lần phái người ám sát bệ hạ, con hãy nói bệ hạ thả cha ra!" Lâm hầu gia bị giam lâu, đã mất lí trí.

Niềm vui của Lâm Cẩn Chi khi gặp cha lập tức tiêu tan, gần như không thể tin nổi nhìn Lâm hầu gia.

Đầu ngón tay y run rẩy: "Cha nói gì? Cha đã từng ám sát bệ hạ khi nào?"

Nhưng Lâm hầu gia đã điên rồi, liên tục nói nhảm, cầu xin bệ hạ đừng giết mình.

Yến Phong bên cạnh không nhịn được, nói: "Bệ hạ không giết ngươi, đã là ân điển đối với ngươi rồi. Chỉ dựa vào mấy lần ám sát của ngươi, đủ để tru di cửu tộc!"

Lâm Cẩn Chi trợn mắt, trước đây y chỉ nghĩ Sở Yến là hôn quân... muốn đoạt quyền mới giáng chức cha.

"Cha ta đã từng ám sát bệ hạ?"

"Hừ, giả nhân giả nghĩa làm gì?"

Môi Lâm Cẩn Chi run rẩy, tình huống như vậy, y không tin Sở Yến có khả năng bày mưu lừa y.

Vậy y... rốt cuộc đã làm gì?

Cấu kết với Hàn Tranh trong ngoài hợp ứng, chặn đường lui của Sở Yến, còn giam hắn trong tẩm điện? Tẩm điện đó rất đặc biệt, là Sở Yến chuyên tạo cho y, như một cái lồng giam, nhưng Sở Yến mãi không nhốt y vào, ngược lại là y... đã nhốt Sở Yến vào.

Ánh mắt Lâm Cẩn Chi vô cùng chấn động, mãi không lấy lại được tinh thần.

Khó trách... Sở Yến gọi y là kẻ lừa đảo.

Đại khái là cho rằng người bạn thân này đã lừa dối mình, cũng tham gia vào vụ ám sát.

Một nỗi hối hận lớn lao trào dâng trong lòng Lâm Cẩn Chi, y đau như bị ai đánh hai quyền.

Sau cùng, Lâm Cẩn Chi thần hồn nát thần tính, không biết đã đưa Lâm hầu gia ra khỏi phòng kín thế nào, sau khi an trí xong Lâm hầu gia, y liền hướng về phía tẩm điện mà đi.

Khi y đẩy cửa, mới phát hiện cửa tẩm điện khép hờ, bên trong mùi máu tanh ngập tràn cuốn tới. Lâm Cẩn Chi nhìn thấy vết máu trong tẩm điện, nhiều đến mức không thể rửa sạch.

Y hoảng hốt hỏi Hàn Tranh bên cạnh: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Hàn Tranh ánh mắt cực lạnh, cười nhẹ: "Chỉ là giết một người, bệ hạ dường như rất đau lòng vì người đó."

"Ai?"

"Hình như... tên là Cao Hoa."

Thân thể Lâm Cẩn Chi càng lung lay, sắc mặt tái nhợt.

Cao Hoa, y nhớ Cao Hoa.

Chính Cao Hoa là người đã tìm được chiếc túi mà ai cũng không tìm được kia.

Tính tình Sở Yến đa nghi như vậy, chỉ tin Cao Hoa. Với hắn, Cao Hoa như người thân.

Người xảy ra chuyện lại là Cao Hoa? Vậy Sở Yến phải làm sao? Hắn tỉnh dậy... sẽ đau khổ đến mức nào?

Lâm Cẩn Chi nhìn Cao Hoa, vô số đêm dài, đều là Cao Hoa cầm đèn, dẫn y đến tẩm điện của Sở Yến.

Y từng nghe được, Cao Hoa nói khẽ: "Trong lòng bệ hạ quá khổ, khó khăn lắm mới thích một người, công tử... bệ hạ chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông, đợi bệ hạ nghĩ thông, nhất định sẽ xin lỗi công tử."

Lúc đó Lâm Cẩn Chi chỉ có đầy lòng oán hận, nghe những lời này chỉ thấy buồn cười.

Sở Yến khổ?

Đùa sao!

Chỉ có hắn giết thân nhân huynh đệ người khác, Sở Yến ngoài lúc nhỏ khổ một chút, lớn lên có gì mà khổ? Hơn nữa, hắn còn ép y làm chuyện đó!

Nhưng bây giờ, vì chuyện của cha, khiến Lâm Cẩn Chi không thể phán đoán, Sở Yến rốt cuộc là người thế nào.

Lâm Cẩn Chi hít sâu: "Thi thể Cao Hoa đâu?"

"Chưa chết hẳn, vứt bên ngoài."

Lâm Cẩn Chi quay người muốn đi, dù sao Cao Hoa trước đây cũng từng giúp hắn.

Hàn Tranh sửng sốt: "Cẩn Chi?"

Lâm Cẩn Chi không thèm để ý đến gã, dứt khoát rời đi.

Hàn Tranh đành phải đi theo, đi vào phòng trong, lại thấy Lâm Cẩn Chi trước mặt Cao Hoa, khẽ nói: "Ta đến rồi, ngươi có di ngôn gì không?"

Ngực Cao Hoa phập phồng, thở ra toàn mùi máu.

Cậu ta nắm lấy tay Lâm Cẩn Chi, đầy nước mắt: "Công tử, đừng hận bệ hạ... ngài chỉ là quá cô đơn."

Lâm Cẩn Chi giật tay lại: "Những chuyện hắn làm với ta, khiến ta biết phải làm sao."

Cao Hoa chỉ từng chữ từng chữ nói: "Bệ hạ, bệ hạ..."

Cậu phun ra một ngụm máu lớn, dường như muốn nói gì, nhưng hoàn toàn không nói ra được.

Lâm Cẩn Chi hiếm hoi động lòng thương, sai người dùng nhân sâm duy trì mạng sống cho Cao Hoa.

Cao Hoa tỉnh lại, run rẩy nói với Lâm Cẩn Chi một chuyện giấu mười năm.

Bệ hạ sở dĩ tin tưởng cậu ta, là vì cậu ta thường đến thăm bệ hạ. Cậu ta thấy bệ hạ đẹp, không cùng bọn thái giám bắt nạt hắn, còn thường mang đồ ăn.

Sau này Cao Hoa bị điều đến bên cạnh Quý phi, không gặp bệ hạ nữa.

Mấy năm sau, cậu theo lệnh phi tần, mang đồ ăn cho thái tử điện hạ, lại tình cờ thấy một cảnh tượng.

Thái tử ôm thất hoàng tử, đè lên người hắn, hôn lên xương quai xanh. Mà ánh mắt thất hoàng tử luôn trống rỗng, ngay cả khi bị làm chuyện đó cũng chết lặng.

Về sau Cao Hoa mới biết, bên ngoài đều đồn thái tử và thất hoàng tử quá thân mật, giống như nuôi thất hoàng tử làm sủng vật.

Tuy nhiên, Thái tử có xu hướng bạo lực.

Cậu ta thường thấy trên người Sở Yến đầy thương tích, thái tử tuy lo áo cơm no đủ cho Sở Yến, nhưng lúc phát bệnh, hoàn toàn không kiểm soát được mình.

Rõ ràng là hoàng tử tôn quý, lại sống không bằng thái giám như cậu ta.

Sau này khi trở thành tâm phúc của thất hoàng tử, thất hoàng tử lại hỏi: "Ngươi có thấy ta nhu nhược đáng ghê tởm không? Rõ ràng được hoàng huynh cứu, ta mới có cơm ngon áo đẹp ngày nay, lại dám sinh ý giết hoàng huynh."

Dù hắn cười nhẹ, nhưng như đang khóc.

Cao Hoa không thể quên được, đau lòng muốn chết, như bị ai dùng dao đâm thủng thịt đến chảy máu đầm đìa.

"Nô tài không bao giờ thấy điện hạ ghê tởm."

[Lâm Cẩn Chi hối hận 2 sao, chủ nhân cố lên! Sớm hoàn thành nhiệm vụ!]

Sở Yến sớm tính đến bước này, thở dài: [Thôi... hay là công lược luôn Hàn Tranh.]

[!!!]

[Em nói xem, sau này ta chỉ tin mỗi Hàn Tranh, chỉ thân cận Hàn Tranh, Lâm Cẩn Chi sẽ thế nào?]

Hệ thống nghĩ nửa ngày, trả lời: [Chắc tức chết QWQ, cầu mà không được là khổ nhất. Có được không biết trân trọng, mất rồi mới hối tiếc.]

[Anh quyết định lần này sẽ chơi đùa cho đủ, coi như thể hiện sự tôn trọng của mình thôi!]

Hệ thống: A a a, nó vừa nói gì mà khiến chủ nhân hưng phấn dữ vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play