Editor: Kem Muối

Một đêm không ngủ.

Trong tẩm điện đã chuẩn bị sẵn tấm thảm mềm mại nhất, bước lên đó cũng chẳng thấy đau.

Lâm Cẩn Chi đầy tính trả thù ngắm nhìn thân thể trần trụi của Sở Yến, trong mắt lộ ra ác ý: “Đây là tẩm điện ngươi xây dành cho ta, ngươi từng nói đây là nơi để giam giữ ta, hôm nay ta dùng nó để giam ngươi.”

Sở Yến nghiến chặt hàm, lồng ngực phập phồng.

Sở Yến ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Chi, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Lừa đảo!"

Lâm Cẩn Chi hơi sững sờ.

Đôi mắt vốn nên vô hồn của Sở Yến giờ phản chiếu sự phẫn nộ, khiến đôi mắt ấy trở nên lấp lánh, kết hợp với thân thể đầy thâm tím hiện tại của Sở Yến, không thể không nói... có một vẻ đẹp khiến người ta muốn vũ nhục.

Trong lòng Lâm Cẩn Chi dâng lên một kho*i c*m thật lớn.

Y đã trả thù được hắn, đè người tôn quý nhất thiên hạ dưới thân, khiến hắn cũng nếm trải mùi vị giống như mình ngày trước.

Nhưng tại sao Sở Yến lại mắng hắn là đồ lừa đảo?

Lâm Cẩn Chi nhíu mày.

Chẳng mấy chốc Hàn Tranh sẽ trở về, Lâm Cẩn Chi đành phải tạm rời khỏi nơi này.

Y không cho phép thái giám mặc y phục sang trọng cho Sở Yến, bắt hắn mặc những bộ y phục mỏng manh như của kỹ nữ, mỏng đến mức có thể nhìn thấy da thịt bên trong, cho hắn nếm thử mùi vị của sự nhục nhã.

Lâm Cẩn Chi mở cửa, định bước ra ngoài, nhưng y lại như bị ma ám mà liếc phía sau một cái.

Người không bao giờ khóc kia, giờ đây lại cúi đầu xuống đất, cọ xát trên tấm thảm, phát ra tiếng bi thương xé lòng. Đó là một âm thanh đau đớn cùng cực, một bộ dạng không thể chống đỡ thêm nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tim của Lâm Cẩn Chi bỗng run lên.

Lâm Cẩn Chi nhíu chặt mày, bản thân rõ ràng là rất hận hắn.

Những lúc yếu lòng thoáng qua của người này, chỉ là để làm tê liệt y, đợi khi y đồng cảm đưa tay ra, lúc đó hắn sẽ lộ ra chiếc nanh độc sắc bén nhất.

Chẳng phải hắn vốn luôn giỏi nhất những chuyện này sao?

Lòng Lâm Cẩn Chi chìm xuống, y đẩy cửa bước đi.

Hệ thống: [Tên khốn nạn! Làm xong cũng không dọn dẹp!]

Sở Yến: [Đừng ồn, vừa rồi diễn xuất của anh có tốt không?]

Hệ thống: [Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi tăng thêm nửa trái tim.]

Sở Yến nheo mắt: [Tốt lắm tốt lắm.]

Hệ thống: [Tại sao chủ nhân không vạch trần Lâm Hầu gia? Như vậy hiểu lầm của Lâm Cẩn Chi được giải trừ, giá trị hối hận chẳng phải sẽ tăng vọt sao?]

Sở Yến: [“Tử bất ngữ quái lực loạn thần”, nói Lâm Hầu gia trùng sinh trở về? Làm sao y có thể tin!]

May mắn thay nguyên chủ vì Lâm Cẩn Chi mà không giết Lâm Hầu gia, hắn vẫn còn cơ hội tẩy trắng.

Phải khiến Lâm Cẩn Chi đau, đau đến mức không muốn sống. Nỗi hối hận như xé lòng, mới có thể xóa tan mối hận trong lòng của nguyên chủ.

Nhiệm vụ tẩy trắng còn kèm theo chuyện này, Sở Yến cảm thấy...

Hey, thú vị thật đấy.

Hạt giống nghi ngờ hắn đã gieo xuống, chờ xem Lâm Cẩn Chi thông minh tuyệt đỉnh kia sẽ làm thế nào.

Không ngờ rằng, người Sở Yến chờ được vào ngày hôm sau không phải là Lâm Cẩn Chi, mà lại là Hàn Tranh.

Khi Hàn Tranh bước vào căn phòng, Sở Yến bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

Sắc mặt Hàn Tranh tái xanh: “Ngươi cười cái gì?”

Sở Yến ngẩng đầu lên, những sợi xích trên người phát ra âm thanh leng keng: “Ta cười ngươi.”

Sắc mặt Hàn Tranh càng khó coi hơn.

Một kẻ tù nhân thân tàn ma dại, thế nhưng còn dám cười nhạo hắn ta?

Hàn Tranh nghiến chặt răng.

Trong mắt Sở Yến ánh lên sự thương hại và đồng cảm: "Ngươi thích Lâm Cẩn Chi đến vậy, còn giúp y ép vua thoái vị, vậy mà giờ đây ánh mắt y chẳng phải vẫn đổ dồn về phía ta?"

Hàn Tranh nhìn thấy những vết thâm tím trên người Sở Yến, không khỏi nghĩ đến điều gì đó.

“Cẩn Chi đã làm với ngươi?”

Sở Yến khẽ cười như tự giễu: “Thì đã sao?”

Thì đã sao... Thì đã sao? Giờ đây hắn ta chỉ muốn giết chết Sở Yến!

Đến nước này rồi, tại sao Cẩn Chi vẫn bị tên hôn quân này lừa dối, vẫn không thể nhìn thấu?

Biểu cảm của Hàn Tranh càng lạnh lùng, ngũ quan của hắn vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, khí thế tựa như một lưỡi đao lạnh nhuốm máu. Cái dáng vẻ im lặng không nói đó, nhìn Sở Yến đầy sát khí, vô cùng đáng sợ.

[Chủ nhân tại sao anh lại chọc giận Hàn Tranh nữa!! Hắn là tình địch của anh mà!!!]

[Đừng nóng vội.] Sự lạnh lùng trong mắt Sở Yến càng thêm sâu sắc. [Đối tượng nhiệm vụ là của anh, tình địch cũng là của anh.]

[...Chủ nhân, ý anh là?]

[Quyến rũ hắn.]

[!!!]

Trái tim nhỏ bé của hệ thống hoảng sợ không nhẹ, đập thình thịch không ngừng.

Rõ ràng nó chỉ là một chuỗi dữ liệu thôi mà!

Quyến, quyến rũ tình địch?

Đầu óc người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

[Không đội cho tiểu Lâm nhà ta vài chiếc mũ xanh, thì y không biết anh đây hot đến cỡ nào.]

[...]

[Trêu chút thật là vui – v –]

Chủ nhân đại nhân, anh vui đến mức dùng cả biểu tượng cảm xúc để tỏ vẻ dễ thương à!

Hàn Tranh đứng ở nơi xa, với giọng điệu nặng nề cực kỳ đáng sợ nhìn về phía Sở Yến: “Hạ tiện!”

Dám mắng quân vương là hạ tiện?

Thân thể Sở Yến run lên vài cái, nhưng lòng kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào.

“Hạ tiện? Vậy tại sao ngươi lại nhìn ta như thế? Chẳng lẽ còn muốn quan sát kỹ những dấu vết không rõ được Lâm Cẩn Chi để lại trên người ta?"

Hàn Tranh nghẹn lời, rõ ràng muốn đảo mắt đi nơi khác, nhưng lại không thể.

Thân thể Sở Yến rất đẹp, hắn ta chưa từng biết một bạo quân tàn bạo như thế lại sở hữu một thân thể xinh đẹp đến tột cùng. Trong phòng cũng không tính là lạnh, nước da trắng nõn thấm đẫm sắc hồng ửng lên vì hơi nóng, tựa như một nụ hoa đào vừa chớm nở.

Đặc biệt là trên thân thể bạch ngọc không tì vết ấy, lại nhuốm màu sắc của ái dục.

Hơi thở của Hàn Tranh chợt run lên.

Ngày hôm qua Lâm Cẩn Chi dường như nảy sinh ác độc muốn nhục nhã hắn, không hề rửa sạch những thứ bên trong người hắn.

Khi Hàn Tranh tức giận bước tới, nắm lấy cằm hắn, Sở Yến kiệt sức không thể nhịn được, những thứ bên trong cứ thế bị chảy ra.

Trong mắt Sở Yến dâng lên chút hoảng loạn, cuối cùng là sự xấu hổ pha lẫn chút hơi nước, đôi mắt long lanh như nước ấy bỗng hiện lên làn sương mỏng.

Thật đẹp.

Kẻ vừa mới còn hung hăng như thế, giờ phút này lại thay đổi hình tượng, khiến Hàn Tranh hơi do dự không nỡ ra tay, còn cảm thấy khô cổ khát họng.

Đặc biệt là khi vị quân vương luôn tỏ ra cao cao tại thượng này lại trở thành hình dáng như bây giờ.

“Cút đi!”

“Ngươi đã thành ra thế này rồi, còn muốn ra lệnh cho người khác à?”

Sở Yến nghiến răng, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng: “Cút!”

“Ngươi không phải thích đàn ông sao? Ta sẽ cho ngươi thích đủ.” Hàn Tranh cầm lấy chiếc hộp bên cạnh, mở những thứ bên trong, toàn là mấy cây ngọc thế. Cách hắn ta trả thù Sở Yến chính là dùng những thứ này để làm nhục vị quân vương ấy.

Sở Yến hít một hơi lạnh, thân thể run rẩy đến không ra hình thù gì.

Mái tóc đen như mực rơi vào lòng bàn tay trái của Hàn Tranh, Hàn Tranh nhẹ nhàng nâng lên một lọn, rồi lặng lẽ luồn xuống dưới.

Hàn Tranh say đắm, đờ đẫn ngắm nhìn Sở Yến.

Người này không phải đã cướp mất Cẩn Chi của hắn ta sao? Hắn ta đáng lẽ phải ghét bỏ Sở Yến mới phải.

Nhưng tại sao... ?

Ngay lúc này, cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hàn Tranh, ngươi đang làm gì?”

Hàn Tranh như tỉnh mộng, quay đầu lại, thấy sắc mặt của Lâm Cẩn Chi vô cùng lạnh lùng.

Vì hành động của Hàn Tranh, thái độ của Lâm Cẩn Chi quả nhiên đã thay đổi.

Lâm Cẩn Chi vốn là một quân tử điềm đạm, cao nhã lãnh đạm, sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra càng khiến người ta say mê. Từ khi bị Sở Yến ép buộc lưu lại trong cung, khí chất đó đã nghiêng về sự băng giá.

Bây giờ, lại càng thêm thấu xương.

Tựa như một đóa hoa diễm lệ đầy gai nhọn, một khi lại gần sẽ bị đâm chảy máu không ngừng.

Mà Sở Yến lại biết, sự biến đổi này thường được gọi là - hắc hóa.

“Cẩn Chi, ta...”

"Cút ra."

Trong lòng Hàn Tranh trở nên hoảng loạn, trong phút chốc mơ hồ nhìn thấy biểu cảm của Sở Yến, thấy hắn hướng về phía mình nở một nụ cười chế nhạo.

Hắn đây là cố ý?

Hàn Tranh trong lòng hoảng hốt, theo sau đó là nỗi căm hận Sở Yến càng sâu.

Hàn Tranh hít một hơi thật sâu, trong lòng khó mà bình tĩnh. Sau khi hắn ta cuối cùng cũng bước ra ngoài, dường như nhìn thấy Lâm Cẩn Chi đi đến bên cạnh Sở Yến, hung hăng nắm lấy cằm Sở Yến, hướng về phía hắn ta mà hôn Sở Yến.

Hàn Tranh trợn mắt, sắc mặt tái nhợt.

Đây tính là gì?

Lâm Cẩn Chi không phải nên ghê tởm tên hôn quân đó sao?

Nhưng tại sao, hoàng đế dường như đã trở thành vật độc chiếm của Cẩn Chi?

Hàn Tranh rất muốn vứt bỏ suy nghĩ này trong lòng, nhưng nhìn thấy Lâm Cẩn Chi thân mật hôn lên hắn, hình ảnh đó khắc sâu vào trong tâm trí. Ánh mắt vốn nên đặt hết lên Lâm Cẩn Chi, không hiểu sao giờ lại đổ dồn về phía Sở Yến.

Mái tóc đen của hắn như mực tuôn rơi, ngực bị hôn đến thâm tím, một bộ dạng được yêu thương quá độ.

Sắc mặt Sở Yến luôn tái nhợt, đôi môi ấy không cần điểm tô mà vẫn đỏ thắm, tựa như hoa mai đỏ trên nền tuyết, màu sắc tương phản vô cùng mãnh liệt.

Bức tranh ấy toát lên vẻ diễm lệ đầy đau đớn, quyến rũ, Hàn Tranh dường như bị mê hoặc—

Trong nháy mắt, Hàn Tranh thở hổn hển rời khỏi căn phòng.

Hắn ta mở to mắt, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đó, thật quá khủng khiếp.

Không thể ở lâu, sẽ bị cuốn sâu vào mất!

Mà phía bên này, Sở Yến bị Lâm Cẩn Chi ép hôn.

"Xì—"

Lâm Cẩn Chi thì thầm bên tai: “Rất đau à?”

Dáng vẻ của y lúc này, tựa như trở về thuở ban đầu, là công tử Võ An hầu thông minh ấm áp ngày nào. Dù sinh ra trong phủ hầu trọng quyền, tính cách của Lâm Cẩn Chi vẫn thanh tao như tùng bách, cao khiết như lan rừng, bên trong sáng ngời.

Sở Yến trong chốc lát bị mê hoặc, muốn đưa tay ra chạm vào mặt y.

Bốp— Một tiếng, trực tiếp bị phủi tay.

“Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta.”

Sở Yến chợt tỉnh lại, trong lòng đau nhói tựa như bị kim đâm.

Bàn tay Sở Yến rốt cuộc vô lực buông thõng xuống, trong thâm tâm đối với Lâm Cẩn Chi — không còn một chút tình yêu nào nữa.

Ngươi đã lừa dối ta như thế, cớ gì ta còn phải yêu ngươi?

Lâm Cẩn Chi rút ngọc thế ra, dáng vẻ của Sở Yến lúc này tựa như một tinh quái bị xiềng xích trói buộc, Lâm Cẩn Chi chỉ nhìn thoáng một cái, hơi thở đã nghẹn lại.

Lâm Cẩn Chi nhớ lại lời nói của Sở Yến ngày hôm qua, vốn định điều tra xem vì sao Sở Yến lại gọi y là kẻ lừa đảo, nhưng Lâm Cẩn Chi lại hoàn toàn không tìm thấy manh mối nào.

Sau sự việc ngày hôm qua, trong lòng y bỗng dâng lên một nỗi niềm vương vấn khó tả đối với Sở Yến.

Nội tâm Lâm Cẩn Chi giằng xé, rồi rốt cuộc vẫn quay trở lại nơi này.

Không ngờ vừa mở cửa, đã chứng kiến cảnh tượng khiến y ghen ghét đến muốn nổi điên.

Hàn Tranh dám dùng thứ đó để chơi đùa với Sở Yến?

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Cẩn Chi trút giận lên Hàn Tranh.

Mà khi Sở Yến chạm vào mặt y, Lâm Cẩn Chi thậm chí không kiềm chế được bản thân mà thốt ra lời lẽ đầy ghen tuông:

— Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta.

Sở Yến hạ tầm mắt, bình thản nói: "Bây giờ không muốn ta chạm vào ngươi nữa? Trước đây không phải bị trẫm làm cho rất sướng sao?"

Sắc mặt Lâm Cẩn Chi thoáng chốc biến dạng.

“Ta thấy ngươi cần phải biết, tối qua người đã làm ngươi là ai.”

Y hôn lấy Sở Yến, rồi lại một lần nữa tiến vào nơi đó.

Sở Yến đang chọc giận y, ngay cả trong lúc này, cũng không bẻ gãy được sự kiêu hãnh của hắn.

Vậy thì, để y — tự tay bẻ gãy.

[Chủ nhân đừng nghịch nữa, rốt cuộc ngày nào anh cũng chọc giận Lâm Cẩn Chi để làm gì vậy? Thêm nữa, sao anh chắc chắn Lâm Cẩn Chi sẽ cãi vã với Hàn Tranh?]

Sở Yến trong lòng bật ra một tràng cười khẽ: [Xét cho cùng, có người đàn ông nào chịu được việc mình bị đội nón xanh.]

Hệ thống: […] Nghe có vẻ rất có lý?

Sở Yến chép miệng: [Y không nổi giận, thì ai nổi giận?]


Editor: là tui nổi giận nè… truyện tấn giang mà sao nó bùng choáy dữ z 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play