Vì thế, toàn bộ trưởng lão cùng viện trưởng lại một lần nữa vây quanh cự trứng màu lam. Ai nấy đều khẩn trương, một lần lại một lần kiểm tra kỹ lưỡng, thậm chí nín thở chờ đợi kết quả.  

“Không sai! Thật sự là giống cái tự nhiên! Không ngờ đời này tôi còn có thể tận mắt kiểm tra giống cái tự nhiên… thật, thật hạnh phúc quá!”  

Tên trưởng lão trẻ biết được chân tướng thì lập tức hóa si cuồng, não bộ như CPU quá nhiệt mà đứng hình, để lại một đám người phía sau cũng hóa ngốc, mắt trợn trừng như gặp quỷ.  

Sau một hồi kinh ngạc dài nửa thế kỷ, người đầu tiên tỉnh táo lại là viện trưởng:  

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Mau chuẩn bị khoang không gian, phải an trí thật ổn thỏa cho quả trứng này, tuyệt đối không được sơ suất!”  

“Vâng vâng, đã rõ”.

“Biết rồi còn đứng đó chảy nước miếng lên trứng nữa! Mau đi!” Viện trưởng đỏ mặt tía tai, không nhịn được đá một cước, mắng thẳng: “Một đám chưa thấy sự đời! Chỉ mới một quả trứng giống cái tự nhiên đã ngốc thế này, thật chẳng có tiền đồ!”  

Đám trưởng lão trong lòng đồng loạt phun tào: Viện trưởng đại nhân, ngài không tự soi lại mình sao? Vừa rồi ngài kích động đến nỗi run cả chân, còn dám nói bọn tôi không bình tĩnh…

Sau một phen ồn ào, quả trứng cuối cùng cũng được an trí hoàn hảo trong khoang không gian. 

“Ai, các cậu nói xem, bình thường giống cái tự nhiên đều sinh nở trực tiếp, sao lần này lại xuất hiện dưới dạng trứng?”  

“Tôi sao biết được! Tôi còn muốn hỏi, chẳng lẽ lúc phá vỏ sẽ chui ra thứ gì kỳ quái sao?”  

“Không thể nào… nếu thật vậy thì cũng đáng để xem lắm.”  

“Thôi thôi, chuyện này chúng ta cũng chẳng thể đoán trước. Dù sao chỉ cần là giống cái tự nhiên thì tốt rồi. Tinh cầu hill đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện giống cái tự nhiên, thật sự đã quá lâu.”  

“Đúng vậy, đã quá lâu rồi…”  

Tiếng bàn tán dần xa, cửa phòng thí nghiệm đặc biệt được khóa chặt. Lệnh từ trên đưa xuống, trước khi quả trứng này nở, tất cả thông tin liên quan đến cự trứng màu lam đều phải được bảo mật tuyệt đối, phòng ngừa kẻ có dã tâm thừa cơ nhúng tay.  

…  

Lam Y thì cảm thấy tình cảnh hiện tại lại là thoải mái nhất từ trước đến nay. Lần chấn động trước cậu còn tưởng mình “go die” tại chỗ, ai ngờ chỉ thoáng hôn mê rồi tỉnh lại. Quả nhiên ông trời chưa tuyệt đường sống của cậu. Vừa rồi cậu còn mơ hồ cảm giác có rất nhiều người chạm vào, ngứa ngứa, nhưng giờ lại yên ổn hẳn, thậm chí còn thấy dễ chịu. Tâm tình vì thế cũng trở nên thư thái, mơ màng muốn ngủ. 

Tuy cậu biết bản thân nên cố gắng tỉnh táo, nhưng trực giác mách bảo: chỉ có nghỉ ngơi thật tốt thì sau này mới có thể chiến đấu càng mạnh mẽ hơn. Nghĩ vậy, Lam Y vui vẻ chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ có điều, cậu không biết rằng lần ngủ này… hình như sẽ hơi lâu một chút…  

— Tác giả có lời muốn nói: Moah moah!!!  

☆ Phá vỏ…??!  

Từ lúc cự trứng màu lam được đưa vào an trí cho tới nay đã tròn một tháng. Nhưng trên bề mặt trứng, ngay cả một khe nứt nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, huống hồ là động đậy, tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời.

Nếu không phải vì các thiết bị giám sát trong phòng bảo mật đều cho thấy trong trứng vẫn còn phản ứng sự sống, thì đám người ở viện nghiên cứu kia chắc chắn sẽ nghĩ mình bị lừa một vố lớn, nhặt về căn bản chỉ là một quả trứng chết.  

May mắn thay, bọn họ đủ bình tĩnh và kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao thì giống cái tự nhiên thực sự quá đỗi trân quý, chỉ cần còn một tia hy vọng, mọi người đều sẵn lòng tin tưởng kỳ tích sẽ xảy ra. Chỉ là cảm xúc lúc này đã không còn được như khi vừa mới nhận được quả trứng khổng lồ kia, không còn cuồng nhiệt phấn khích nữa.  

Trong khoảng thời gian này, bên trên cũng đã phái không ít nhân viên mật đến dò hỏi tình trạng của quả trứng. Nhưng rồi dần dần, số lần kiểm tra cũng thưa thớt đi, đến mấy ngày gần đây thì hầu như chẳng ai tới nữa, chắc là vì bọn họ cũng chẳng ôm quá nhiều hy vọng.  

Hôm nay, nhân viên kiểm tra của viện nghiên cứu theo lệ thường đi vào phòng bảo mật để thị sát. Sau khi cẩn thận xem qua toàn bộ các thiết bị, thấy tình hình đều bình thường, anh ta đang định trở về tranh thủ chợp mắt thì bỗng có một thiết bị vang lên tiếng báo động. Anh lập tức chạy lại gần quan sát, đó là máy theo dõi tình trạng quả trứng khổng lồ. Lúc này, máy vẫn liên tục “tích tích tích” vang lên không dứt. Nhân viên kia lập tức cảm thấy bất an, hình như sắp có chuyện gì xảy ra.  

Anh vội vàng bước nhanh đến bên tường, dùng sức kéo còi báo động. Ngay tức khắc, toàn bộ khu bảo mật vang lên tiếng chuông chói tai. Lúc này, các trưởng lão cùng viện trưởng đang thảo luận phương án cải tạo giống cái trong phòng thí nghiệm đều lập tức sững người.  

“Có chuyện gì thế? Lẽ nào có địch quân xâm nhập???”  

“Không giống! Âm báo động địch xâm nhập đâu phải thế này. Nhưng mà… nhưng mà tiếng báo động này nghe quen lắm.”  

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy. Hình như là…” 

“Mẹ nó! Đây là báo động của phòng bảo mật!” 

Ừ thì, lại là viện trưởng đại nhân đoán trúng trước tiên.  

“À à đúng rồi! Bảo sao nghe quen tai như thế.”  

“Còn không mau đi xem!” Vì vậy, một đám người trong phòng thí nghiệm vội vã hốt hoảng chạy về phía khu bảo mật.  

Nhân viên kiểm tra kia thì lại thấy hơi bi thương. Đúng thật, rõ ràng mới chỉ kéo còi báo động được một lúc mà chẳng ai xuất hiện cả? Nói đâu rồi, cảnh báo vang lên là lập tức có người đến? Aaaaa, cảm giác như mình bị bỏ rơi rồi ấy.  

Càng khiến anh muốn phát điên hơn chính là quả trứng lam khổng lồ kia đang chấn động ngày một dữ dội. Không phải sắp nổ tung đấy chứ?!  

Nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp cùng lòng hiếu kỳ mãnh liệt, anh vẫn cố gắng kiên trì tiến lại gần quan sát. Đột nhiên, anh phát hiện biên độ rung động của quả trứng dần nhỏ lại. Điều khiến người ta càng giật mình chính là từ phần chóp trứng đến giữa thân trứng bắt đầu xuất hiện vô số khe nứt nhỏ li ti. Nếu lắng nghe thật kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng tách tách nứt vỡ rất khẽ. Chẳng lẽ… thật sự sắp nở rồi sao?!  

Trong lòng nhân viên kia không kìm được mà dấy lên một tia kích động.  

Còn Lam Y thì sao? Giờ phút này, cảm giác duy nhất của cậu chính là: mẹ nó, dưỡng khí trong không gian này hình như không đủ dùng! Có cần phải hố cha như vậy không hả?! Cậu chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi một chút thôi, sao vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng kiểu sống chết thế này cơ chứ, aaa!!!

Kỳ thật, ngay từ đầu Lam Y vốn định yên tĩnh suy nghĩ xem nên đối phó vấn đề này thế nào, trong thời gian ngắn nhất nghĩ ra một đối sách hoàn mỹ.

Nhưng mà! Đầu óc choáng váng cộng thêm hô hấp ngày càng dồn dập đã không cho phép cậu tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Để khỏi bị sớm mà “go die”, Lam Y quyết định liều một phen, hung hăng lao tới chỗ mà trực giác của cậu cho là dễ đột phá nhất. Dục vọng sống sót mãnh liệt khiến cậu càng lúc càng liều mạng, mỗi nhát đâm đều dốc hết sức. Chỉ cần thêm vài lần nữa, chắc chắn có thể rời khỏi nơi hắc ám, thống khổ này.

Khi lão nhân phòng thí nghiệm dẫn người đuổi đến mật thất, liền bắt gặp một cảnh tượng khó tin: Một gã đàn ông khả nghi, bộ dạng chẳng khác nào tôm luộc bị bẻ cong, nửa quỳ bên cạnh quả trứng khổng lồ màu lam. Anh ta vừa tỏ ra thận trọng vừa mang vẻ mặt mờ ám, thỉnh thoảng còn vươn tay phải tà ác chạm nhẹ lên quả trứng thần thánh kia, kèm theo tiếng cười dâm đãng, khẽ khàng đến mức như chui thẳng vào lỗ tai người nghe.

Rất tốt. Họ gần như có thể xác định, gã đàn ông trước mặt chính là kẻ có ý đồ bất chính với quả trứng.

“Ê ê ê, anh! Đúng rồi, chính là anh! Đang làm cái quái gì vậy hả?”.

“Ách… tôi…” Gã kiểm tra viên vừa thấy sóng người ùn ùn kéo tới thì choáng váng ngay tại chỗ.

"Tôi cái gì mà tôi! Nói cho rõ, đừng có hành động thiếu suy nghĩ! Dám động vào trứng, anh nhất định chết chắc!”.

“Cái đó…”.

“Cái đó cái gì, nói mau! Anh là ai? Lén lút chui vào mật thất này định làm gì?”.

“Tôi là nhân viên kiểm tra bên bảo vệ, số hiệu 192.”

“Nhân viên kiểm tra? Ờ khoan đã… anh nói anh thuộc bên bảo vệ?”.

“Đúng đúng đúng, không sai.”

“Vậy cái còi báo động vừa rồi là do anh kéo?.”

“Phải, thưa trưởng lão.”

“Đệt! Anh dám lừa tôi à? Báo động sao có thể tuỳ tiện kéo được?”.

“Không phải! Là thực sự có tình huống, bất đắc dĩ tôi mới kéo.”

“Tình huống? Tình huống gì? Đừng bảo với tôi là trứng sắp nở đấy nhé!”.

“Đúng vậy, ông đoán không sai…”.

“Cái gì?!”.

Lời vừa dứt, cả đám nhân viên đều nôn nóng ùa tới trước quả trứng, nín thở quan sát từng biến hoá.

“A a a! Nó động rồi, động rồi!”

“Thấy chưa! Mau nhìn! Lại nứt thêm một khe nữa kìa!”

“Có gì đâu mà ghê gớm? Tôi vừa mới còn sờ cái khe đó rồi mà…”

Đang lúc mọi người còn phấn khích vì quả trứng chấn động, thì câu nói vô tình của gã kiểm tra viên kia khiến cả đám đồng loạt im bặt.

Đệt! Dựa vào cái gì mà bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, còn thằng này thì đã sờ được? Nội tâm mọi người đều gào thét. Vì thế, cả đám liền quay đầu lại, đồng loạt dùng ánh mắt “Thiếu niên à, ngươi thành công thu hút sự chú ý của chúng ta rồi” mà nhìn anh. Giờ thì thử hỏi bóng ma tâm lý trong lòng anh to cỡ nào…

“Lâu rồi không rèn luyện thân thể, 192 kia, lại đây luyện tập với tôi chút xem nào!”.

“Còn ông đây nữa, cũng cần hoạt động gân cốt một chút.”

“Ha ha… cái này…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play