“Đừng có như vậy, được luyện tập cùng tôi đã là vinh hạnh của cậu rồi đấy.”

Được thôi… nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng thấy bi thương khôn xiết. Nhất là khi người vây quanh ngày một nhiều hơn, trong đó còn có cả vị viện trưởng đại nhân kia. Dáng vẻ ông ta mặc kệ như thế này thật sự ổn sao? Sẽ xảy ra án mạng mất! Người nào đó rơi lệ đầy mặt.

Đúng lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, chợt vang lên một tiếng “răng rắc” thanh thúy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía quả trứng khổng lồ. Chỉ thấy quanh thân trứng lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng lam nhàn nhạt như trước. Sau đó, ở phần chóp trứng, một mảnh vỏ nhỏ rơi xuống bàn thí nghiệm, kế tiếp lại thêm một mảnh nữa.

Thời gian trôi đi, càng lúc càng nhiều vỏ trứng rơi xuống. Giây phút này, chính là khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích! Trong ánh mắt nóng bỏng của tất cả, từ trong trứng vươn ra một bàn tay nhỏ xíu, trắng trẻo, mũm mĩm tựa tay trẻ con. Khi xác định bên ngoài không có gì cản trở, một cái đầu tròn tròn chui ra, để lộ trước mặt bọn họ một gương mặt nhỏ bé đáng yêu đến cực điểm. Đôi mắt xanh nhạt long lanh nước, hàng mi dài run rẩy, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng hồng hồng hơi chu lên. Được rồi, mọi người đều hoàn toàn chìm đắm.

☆ Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy??!

Lam Y cảm thấy bản thân như sắp kiệt sức đến nơi, vốn đã định bỏ cuộc. Không ngờ lại nghe thấy âm thanh ồn ào tựa như có người nói chuyện, điều đó cho cậu thêm dũng khí. Rốt cuộc, có tiếng người thì chắc chắn là an toàn, phải không?(chắc vậy haha)

Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người. Cuối cùng cậu cũng đục được một khe hở. Vì vậy, Lam Y càng liều mạng hơn, không ngừng đẩy tới, cho đến khi thấy chỗ hở đủ lớn để bản thân chui ra mới chịu dừng. Để bảo đảm bên ngoài không nguy hiểm, Lam Y cẩn thận thò một bàn tay ra thử trước. Xác định không có gì lạ, cậu mới dùng hết sức bò ra ngoài. A… ánh sáng! Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy ánh sáng! Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm Lam Y vô cùng xúc động. Hồi trước lúc cậu đoạt giải ở trường học, cũng chưa từng vui vẻ đến vậy.

Khi đôi mắt đã dần thích ứng với ánh sáng, Lam Y không chờ nổi muốn quan sát xem mình đang ở đâu. Kết quả là… ừm, ai lại bừa bãi đến thế, vứt mấy mảnh vụn màu lam lung tung trên bàn. Còn những người kia, một đám người lớn mặc quần áo kỳ quặc đứng trước mặt hắn… chẳng lẽ đang cosplay sao?

Ơ, thế nào lại còn có mấy người chảy nước miếng nữa? Lớn tướng rồi mà còn như thế, chẳng lẽ cậu rơi vào bệnh viện tâm thần rồi à? Lam Y hơi lo lắng, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người trước mặt. Đột nhiên, từ đâu đó vang lên một tiếng “lộc cộc”, mọi người nhìn lại thì thấy sinh vật phá trứng nào đó từ từ rút lui chui ngược trở lại trong vỏ.

Lúc nghe thấy âm thanh kia, Lam Y lập tức cứng người. Không sai, đó chính là tiếng bụng cậu réo lên. Trong cái không gian tối đen ấy, cậu chưa từng ăn gì, bây giờ đói bụng là điều bình thường. Nhưng… làm ơn đi, ở trước mặt nhiều người như vậy mà bụng kêu thì cậu thật sự xấu hổ muốn chết. Thế nên bản năng thúc đẩy hắn co người rụt trở lại vào vỏ trứng.

Từ từ! Hình như có chỗ nào không đúng lắm… vỏ trứng? Cái gì mà vỏ trứng?!

Lam Y cúi đầu nhìn lớp vật chất màu lam bao quanh mình. Sau khi chăm chú quan sát kỹ càng, cậu cảm giác trong lòng có đến cả ngàn con ngựa hoang đang phi nước đại. Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao cậu lại giống như được ấp ra từ trong một quả trứng vậy chứ? Đây chẳng phải là khiêu chiến cực hạn tâm lý của cậu sao! Đừng nói với cậu là… kỳ thật bây giờ cậu đã biến thành một con gà, hoặc vịt nhé?

Ngàn vạn lần không thể a! Người còn chưa kịp làm đủ, sao lại biến thành súc sinh được. Ô ô ô ~~~ cảm giác này thật sự không thể yêu nổi nữa. Lam Y hoảng hốt vội vàng cúi xuống kiểm tra khắp thân thể mình. Ngoài việc toàn thân trơn bóng ra, hình như cũng chẳng có gì khác thường. Vậy thì tức là, Lam Y cậu cũng không biến thành quái vật gì cả, chỉ là… đổi chỗ chào đời mà thôi. Nghĩ đến đó, Lam Y mới thở phào một hơi thật dài.

Được rồi, việc trước tiên bây giờ là phải hầu hạ cái dạ dày của cậu đã. Nhưng mà… ở đây có cái gì ăn được không? Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Lam Y dừng lại trên những mảnh vỏ trứng rơi rớt trên bàn. Cố gắng lắm mới nhặt được mấy miếng, cậu lại chần chừ lo không biết có ăn được hay không. Thế nhưng bụng đã đói đến mức kêu trướng trướng, thôi thì… mặc kệ, ăn thử xem nào.

Thế là Lam Y nhét một mảnh vỏ trứng vào miệng. Ngay lập tức, một vị ngọt nhàn nhạt lan tỏa trong khoang miệng. Ủa, thứ này… ngon phết a! Cậu liền bốc thêm mấy mảnh, vừa ăn vừa tận hưởng, chỉ một chốc sau đã ăn sạch sẽ toàn bộ vỏ trứng trong tay. Nhưng bụng vẫn còn hơi đói, thế là mọi người liền thấy sinh vật nhỏ nào đó bắt đầu nhắm mục tiêu đến chính vỏ trứng còn bao quanh mình, dùng bàn tay bé nhỏ bẻ lấy từng mảnh một: mảnh thứ nhất, mảnh thứ hai, mảnh thứ ba…

Ăn một lúc lâu, cuối cùng Lam Y cũng cảm thấy no bụng, mới chịu dừng lại. Giờ thì phải nghĩ cách hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Cậu đưa mắt nhìn đám người trước mặt, rồi chọn ra một ông có vẻ mặt hòa ái, hiền hậu nhất, mở miệng hỏi thử.

“Vị gia gia này, xin cho hỏi đây là nơi nào?”

(*) Cái xưng hô gia gia này giữ nguyên nhé, vì tui không biết dùng từ gì thay mới ổn.

“#&%¥……”

“Khụ khụ… vị gia gia này, ông đang nói cái gì vậy? Hình như tôi nghe không hiểu lắm.”

“×&……%#¥…”  

Được rồi, Lam Y chính thức bỏ cuộc. Cái chuỗi âm thanh rối rắm quái quỷ này là cái gì thế chứ? Nghe xong chỉ thấy bi thương thôi.

Lúc này, vị viện trưởng đại nhân cũng đang hết sức buồn bực. Vốn dĩ ông còn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi quả trứng khổng lồ nứt ra, lại thêm một loạt hành vi đáng yêu của tiểu bảo bảo kia khiến cả đám người máu mũi rần rần. Kết quả, ông không ngờ kinh hỉ lớn hơn còn rơi xuống chính người mình, bé con ấy hình như đang nói chuyện với ông?!.

Trời ạ, lúc nghe thấy giọng nói non nớt kia, ông cảm thấy nhân sinh của mình viên mãn rồi. Không ngờ tuổi này rồi, trước khi về hưu, ông còn có thể nghe thấy một tiểu bảo bảo tự nhiên, đáng yêu đến thế cất lời nói chuyện với mình. Quả thật quá hạnh phúc!.

Nhưng dù sao cũng là viện trưởng, cho dù gặp phải chuyện kinh hỉ thế này, ông vẫn giữ được sự tỉnh táo. Lập tức ông phát hiện ra một vấn đề: hình như tiểu bảo bảo kia có điều muốn hỏi ông, thế nhưng… ngôn ngữ của đôi bên không thông a! Từ đầu tới cuối, ông chẳng nghe hiểu một chữ nào. Đang lúc ông còn sốt ruột, bé con ấy dường như cũng nhận ra điều đó, bèn thất vọng mà kết thúc cuộc đối thoại.

Ai, có lẽ là do vừa mới phá trứng ra, cơ thể còn chưa thích ứng với hoàn cảnh, hơn nữa bản thân tiểu gia hỏa kia lại xa lạ với ngôn ngữ tinh tế. (Giải thích thêm: trong toàn bộ tinh tế, bất kể tinh cầu nào, ngôn ngữ đều là giống nhau.) Cho nên việc bé con nghe không hiểu cũng là bình thường thôi. Không sao, về sau chậm rãi dạy là được. Viện trưởng đại nhân âm thầm tự an ủi bản thân như vậy.

Để tránh cho nhóc con bị lạnh, viện trưởng bắt đầu sắp xếp cuộc sống thường ngày cho nó. Dù sao đã ra ngoài rồi, cũng không thể mãi cuộn trong vỏ trứng được. Thế là, dưới sự chăm sóc cẩn thận của nhân viên, Lam Y được ôm cả vỏ trứng sang một căn phòng khác rộng rãi và sáng sủa hơn.

Đây trông như một căn phòng trẻ em đầy màu sắc, tường dán giấy lam nhạt in hình thú bông, khắp nơi đều có thể thấy đồ án dễ thương. Dưới sàn trải thảm lông mềm mịn, giữa phòng đặt một thiết bị trông na ná khoang thuyền. Nói chung, ấn tượng đầu tiên của Lam Y về căn phòng này là thoải mái, rõ ràng người chuẩn bị gian phòng đã rất có tâm.

Điều mà Lam Y không hề biết là, ngay từ ngày cậu được đưa tới viện nghiên cứu, viện trưởng cùng các trưởng lão đã đích thân bận rộn chuẩn bị căn phòng này. Tất cả đều vì mong tiểu giống cái có thể ở đây thoải mái, đồng thời cũng thỏa mãn một chút tâm nguyện nho nhỏ của bọn họ, mỗi ngày được nhìn ngắm, được tiếp xúc gần gũi với một sinh mệnh đáng yêu như vậy.

Viện trưởng đại nhân hết sức cẩn trọng, đợi đến khi Lam Y yên vị trong vỏ trứng, ông mới cứng nhắc bước tới trước khoang nghỉ. Trên gương mặt già nua nở một nụ cười lấy lòng, ông duỗi cánh tay chỉ vào chiếc khoang, ám chỉ cho Lam Y. Sau một lúc, Lam Y dường như hiểu ra, chậm rãi bò ra khỏi trứng, dịch dần về phía khoang nghỉ. Tốn không ít sức lực, cuối cùng cậu cũng an toàn nằm xuống trong đó.

Vừa định xoay người để nghỉ ngơi một giấc, Lam Y chợt cảm thấy phần mông có chút lạ, hơn nữa bên tai còn vang lên vài tiếng hít thở khe khẽ. Cậu xoay đầu nhìn một cái, liền bị dọa giật nảy mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?! Tại sao cơ thể cậu lại biến thành thế này?! Lam Y lập tức có cảm giác muốn ch·ết đi cho xong!!!.

☆ Biến cố

Vốn nghĩ chỉ cần nằm xuống nghỉ một chút, Lam Y lại nhìn thấy phía sau mông mình mọc thêm một cái đuôi lông xù. Để xác nhận, cậu còn lắc lắc thử vài cái. Được rồi, coi như cậu nhận mệnh đi. Nhưng… có cái đuôi thì thôi, đừng nói trên đầu còn mọc thêm lỗ tai gì gì đó nữa nhé?! Nghĩ vậy, Lam Y vội vàng đưa hai tay lên sờ, cuối cùng mới thở phào. May quá, không có. Nhưng mà, ai có thể nói cho cậu biết tại sao trên người lại mọc ra cái đuôi này chứ!.

Chẳng lẽ là gien biến dị? Ô ô ô có thể cắt bỏ cái đuôi này đi không? Nhưng mà như vậy thì sẽ rất đau… a! Thật sự muốn phát điên rồi!.

Trong khi Lam Y còn lăn lộn trong khoang nghỉ vì chiếc đuôi, viện trưởng cùng các trưởng lão lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Nếu bọn họ biết được ý nghĩ hiện tại của Lam Y, có lẽ sẽ phải trợn mắt khó tin. Thực ra, trong toàn bộ tinh tế, chỉ có giống đực mới hoàn toàn giữ hình thái con người. Còn giống cái thì sẽ luôn lưu lại trên cơ thể một ít dấu vết thú hóa, có người mọc đuôi cá như nhân ngư, có người mọc tai thú, thậm chí có người có xúc tua… Tất nhiên, sau khi trưởng thành, giống cái có thể tùy ý biến hóa, hoặc bày ra những dấu vết này, hoặc giấu chúng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play