Lam Y thề, nếu có thêm một cơ hội, cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫm phải cái nắp giếng vạn ác kia nữa! Thật sự đấy, cậu lấy tiết tháo của chính mình mà thề!!!

Đáng tiếc là… (>﹏<) đời không như mơ. Nói xem, ban ngày ban mặt mà có đứa nào vô lương tâm đi trộm nắp giếng?! Đệch, nắp giếng cũng có người lấy cắp?! Hơn nữa cậu còn “may mắn” đến mức đúng ngay cái chỗ đó mà dẫm hụt… Tỷ lệ này, có nên mua vé số thử vận may không nhỉ?

Khoan đã, hình như hơi sai sai. Quan trọng nhất bây giờ không phải chuyện xác suất, mà là sau khi ngã xuống thì rốt cuộc sẽ thế nào? Treo, vẫn là… treo, hay là… treo tiếp đây?!

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Lam Y chắc chắn một điều, cậu vẫn còn ý thức. Tuy rằng trước mắt tối đen như mực, cả người rơi vào trạng thái lơ lửng, ấm áp dễ chịu thật, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng. Có điều, nghĩ một lúc rồi, Lam Y vẫn không chống lại nổi từng đợt cơn buồn ngủ ập đến. Cuối cùng… thôi thì ngủ một giấc, có ngủ mới có sức tính tiếp. Dù sao, trong mơ cái gì cũng thoải mái hơn mà.

Nhưng mà, cậu không hề biết, ngay lúc cậu đang lim dim nghỉ ngơi, bên ngoài đã loạn đến mức long trời lở đất rồi.

Tinh cầu Hill, vốn chỉ là một trong vô số tinh cầu mới quật khởi, theo lý mà nói cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng hôm nay, tinh cầu này lại nghênh đón một ngày đặc biệt, đủ để ghi vào kỷ lục, một đội thăm dò ở khu vực hoang vu phía bắc tinh cầu Hill, đã phát hiện ra một quả trứng khổng lồ, hoàn hảo không tì vết.

Nói “khổng lồ” thì cũng hơi quá, thực ra nó chỉ cao bằng nửa cánh tay người bình thường, toàn thân xanh lam. Trong tình huống hoàn toàn không thể xác định đây là vật gì, đội thăm dò quyết định mạo hiểm đem quả trứng xanh lam kia về trước để an trí, đồng thời tìm quanh khu vực xem có phải loài sinh vật nào đó bỏ lại không. Nhưng mà, nơi này hoang vu đến nỗi cọng cỏ cũng không mọc nổi, lấy đâu ra loài thú chứ?!

Cuối cùng, thật sự hết cách. Không lẽ đập trứng ra xào cơm ăn sao? Khoan, nghe sai sai … huống hồ quả trứng này căn bản đập không vỡ! Có thể sống sót qua khu vực ba ngày một trận gió cát, lốc xoáy năm ngày một lần, thì làm sao là trứng bình thường được chứ?!

Đáp án đương nhiên là NO.

Vậy nên, họ quyết định giao quả trứng lai lịch không rõ này cho quốc gia, chính xác hơn là viện nghiên cứu. Dù sao, đồ không rõ ràng vẫn để cho viện nghiên cứu xử lý thì an toàn hơn.

Nói tới mấy lão bất tử ở viện nghiên cứu, à khụ khụ, mấy vị “đại thần” đang trong giờ ăn trưa. Tuổi già rồi, ăn cơm cũng phải nhai kỹ nuốt chậm. Thế là, trong lúc gặm cơm, bọn họ vừa nhai vừa thảo luận về tương lai tinh cầu Hill, mà ai nấy đều mang vẻ mặt u sầu.

“Mọi người nói xem giờ phải làm thế nào mới tốt đây? Mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh ra giống cái tự nhiên trên tinh cầu chúng ta đã từ 27% tụt xuống còn 13%. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ xã hội hỗn loạn mà còn có thể…” Viện trưởng Tần, mặt đầy nghiêm trọng, thở dài một hơi thật sâu.

Đối diện là một nghiên cứu viên trẻ tuổi mở miệng:

“Chúng ta không phải còn có giống cái cải tạo sao? Thật sự không được thì chiêu mộ thêm những người nguyện ý biến thành giống cái cải tạo, trợ cấp nhiều hơn một chút là được mà… Á, á đau! Ai đánh tôi vậy?!”

Người trẻ chưa nói hết câu đã bị đồng nghiệp phía sau gõ mạnh một cái vào đầu.

“Cậu cho rằng chỉ dùng tiền là có thể giải quyết được sao? Cậu quên mất cải tạo giống cái nguy hại đến mức nào rồi à? Bao nhiêu người vì chút tiền mà đánh đổi sinh mạng để đi cải tạo, kết quả thì sao? Dù bọn họ có thành công trở thành giống cái cải tạo, thì đời sau sinh ra vẫn ít hơn hẳn so với giống cái tự nhiên!”

“Nhưng mà, nếu không có giống cái cải tạo, giống cái tự nhiên căn bản không đủ a. Tiếp tục thế này, tinh cầu Hill chưa kịp bị tinh cầu khác diệt thì đã tự diệt vong trước rồi.”

“Lời này cũng không sai… Chỉ có thể khuyến khích nhóm giống cái tự nhiên hiện tại kết nhiều bạn lữ, sinh nhiều một chút.”

“Khuyến khích cái rắm! Đám giống cái tự nhiên kia tùy hứng đến thế, cậu nghĩ bọn họ sẽ nghe sao? Tôi nói rồi, vẫn phải chiêu mộ nhiều người cải tạo hơn. Thật sự cần thiết thì cưỡng chế, cấp thêm chút phúc lợi là được.”

“Cậu cái tiểu tử thúi, mồm miệng lần nào cũng thế! Cưỡng chế cái quỷ gì chứ…”

“Cậu đúng là bảo thủ!”

“Câm miệng hết cho tôi!!!”

Viện trưởng thấy tình hình có phần mất kiểm soát, vội vàng quát ngăn. Kết quả, toàn bộ đám người đang cãi nhau đồng loạt nhìn chằm chằm ông, khiến vị lão viện trưởng gần 200 tuổi trong nháy mắt có chút… ngượng ngùng.

“Dù sao thế nào đi nữa, cưỡng chế là không được. Ai cũng biết mạng người quan trọng hơn tiền. Tạm thời cứ đi một bước tính một bước. Nếu cuối cùng thật sự không có cách nào, tôi sẽ xin cấp trên cho phép sang tinh cầu khác tìm xem có giống cái tự nhiên nào nguyện ý tới Hill sinh sống hay không. Còn chuyện cải tạo, cứ để cá nhân tự nguyện…”

Viện trưởng vừa dứt lời, mọi người không tiện phản bác, nhưng trong lòng thì đồng loạt âm thầm chửi IQ của ông.

Nima, ông nghĩ giống cái tự nhiên ở tinh cầu khác là cải trắng chắc? Trân quý như vậy, người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao có thể dễ dàng “tặng” cho chúng ta? Còn muốn mua bán trả giá? Ông mơ đi!

Đương sự viện trưởng, lúc này cũng hơi nhíu mày. Đương nhiên ông biết đây là chuyện không tưởng, nhưng trước mắt cũng chỉ còn cách an ủi bản thân như vậy thôi.

Đang lúc bầu không khí nặng nề, khụ khụ, có chút đê mê, tin tức từ căn cứ thăm dò phía bắc truyền đến, một đội thăm dò trong lúc làm nhiệm vụ đã phát hiện một quả trứng khổng lồ màu lam. Vì không thể xác định đây là thứ gì, bọn họ quyết định nộp về viện nghiên cứu.

Nếu Lam Y nghe thấy bọn họ miêu tả chính mình như vậy, chắc chắn sẽ lập tức nhảy ra khỏi trứng.

Cái gì mà “không thể xác minh”, cái gì mà “thứ gì”? Ông đây căn bản không phải đồ vật, hiểu chưa?! À khoan… hình như tôi cũng không biết mình biến thành cái gì nữa…

Viện nghiên cứu vừa nhận được tin, một bộ phận nhân viên lập tức chửi thẳng:

“Nộp cái đầu ấy! Nói dễ nghe thế thôi, chứ cái gì cũng không biết mà còn dám đưa đến đây. Coi viện nghiên cứu chúng ta là bãi thu gom rác chắc?!".

Một bộ phận người trong viện nghiên cứu tỏ vẻ không tán đồng. Trước mắt bọn họ đang vì vấn đề giống cái tự nhiên mà sứt đầu mẻ trán, lấy đâu tinh lực đi quan tâm cái gọi là trứng lam khổng lồ kia? Thế nhưng, viện trưởng đại nhân lại im lặng, vẻ mặt trầm tư.

Khi tất cả mọi người đều cảm giác như đã qua nửa thế kỷ, viện trưởng mới chậm rãi mở miệng:

“Có lẽ… chúng ta nên tiếp nhận quả trứng lai lịch bất minh này. Trực giác của tôi nói rằng, đây là một cơ hội. Có lẽ chúng ta sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn…”

“…Một cái trứng thì có thể có thu hoạch gì? Nhiều lắm cũng chỉ đủ cho chúng ta ăn canh trứng một tháng thôi.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của viện trưởng, những tiếng phản đối dần dần yếu đi, biến mất trong im lặng.

Vậy là, sau một hồi “thương nghị tập thể” (mới là lạ!), viện nghiên cứu quyết định tiếp nhận quả trứng lam khổng lồ kia. Vì thế, một đội hộ vệ đã được cử từ khu hoang vu phía bắc hộ tống quả trứng về viện nghiên cứu ở trung tâm thủ đô tinh cầu Hill.

Nếu đội thăm dò ban đầu biết mấy lão bất tử kia trong đầu toàn tính chuyện… nấu canh trứng, thì có khi đã giấu quách quả trứng đi rồi. Không chừng sau này gặp nạn đói còn có thể lấy ra làm lương thực dự trữ ấy chứ!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ, người của tinh cầu này cơ bản đều sống đến khoảng 300 tuổi, coi như trường thọ. Dù sao cũng là bối cảnh tương lai, muốn “cao cấp” chút không phải sao?

---

☆ Ngoài ý muốn

Từ khu hoang vu phía bắc vận chuyển quả trứng về trung tâm thủ đô cần khoảng năm ngày. Để phòng bất trắc, đội trưởng hộ vệ Kaidi đặc biệt dùng lụa tốt quấn ba vòng trong, ba vòng ngoài, lại lót thêm vô số bông mềm, rồi mới yên tâm lên đường.

Ba ngày đầu mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng không ngờ, ngay khi sắp đến đích, trên đoạn đường núi gập ghềnh phía trước, quả trứng mất thăng bằng, lăn thẳng ra ngoài, và biến mất.

Kaidi lập tức đờ người. Phải biết, nếu quả trứng này xảy ra chchuyện, anh không chỉ phải đền tổn thất, mà hồ sơ cá nhân lẫn quân công cũng sẽ bị ghi một bút đen! Nghĩ thôi cũng đã muốn xỉu.

Để tránh bi kịch, Kaidi lập tức ra lệnh tìm kiếm cẩn thận trong phạm vi xung quanh. Quả trứng này nhất định phải được tìm về.

Thế nhưng, đúng vào lúc đó, quả trứng đã bị một thiếu niên đi ngang nhặt mất.

Thiếu niên ấy có mái tóc đen ngắn, gương mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con khiến người ta nhìn thôi cũng muốn “nhéo nhéo”, trên người mặc một bộ trang phục màu trắng đơn giản, rộng rãi bao lấy thân thể mảnh khảnh.

Mặc Kỳ.

Chính anh cũng đang cực kỳ phấn khởi. Lần này lén gạt gia đình để ra ngoài rèn luyện, không ngờ lại “bạch bạch” nhặt được một quả trứng khổng lồ! Thì ra trời cao không rơi bánh nhân thịt… mà rơi trứng!

Mà vừa hay, đi đường lâu như vậy, anh cũng hơi đói bụng rồi…

Không sai, Mặc Kỳ tính toán coi quả trứng này như bữa trưa. Nói làm là làm, anh lập tức dựng một cái giá nướng ngay tại chỗ, chuẩn bị đặt quả trứng lên. Nhưng vấn đề là, trứng nặng quá, giá nướng hoàn toàn không chịu nổi!

Làm mãi không được, Mặc Kỳ quyết định đổi sang phương án không hợp tác thì dùng bạo lực, đập trứng, nấu canh uống. Anh tìm một tảng đá lớn, bắt đầu đập lên vỏ trứng.

Thời gian trôi từng giây từng phút, từ gõ nhẹ ban đầu biến thành gõ mạnh, rồi đập tới tấp. Nhưng, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận một sự thật tàn khốc: ngay cả một quả trứng mà anh cũng đập không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play