Mà trong trứng, Lam Y cũng cảm thấy cả người đều không ổn. Nói thật, mới vài phút trước cậu còn đang mơ mộng cảnh làm trò thông đồng nhuyễn manh với em gái (em gái ở đây là mấy em gái đẹp đẹp ý, chớ không phải em gái của ổng nha), kết quả liền bị cảm giác rơi tự do đánh gãy. Trái tim nhỏ còn chưa kịp trấn an, phía dưới cậu đã bị một trận sóng nhiệt cuốn tới. Má nó, đừng nói với cậu nơi quỷ quái duỗi tay không thấy năm ngón này còn phân biệt được cả mùa đông mùa hè nhé!
Thôi thì, cái đó cũng còn chịu được, chẳng qua bị hun nóng tí thôi mà, cậu vẫn kiên cường lắm. Nhưng mà! Bây giờ lại là tình huống gì nữa đây? Vì sao không gian này còn đang rung lắc? Chẳng lẽ là… Địa chấn?! Hơn nữa còn càng lúc càng dữ dội, không phải chứ, chẳng lẽ cậu thật sự xui xẻo gặp ngay tâm chấn sao? Xem ra lần này cậu lại OVER rồi. Theo lý thuyết không phải nên để cậu được hưởng thụ một chút cuộc sống tốt đẹp rồi mới bye bye thế giới này sao?.
Lam Y hung hăng dựng ngón giữa trong lòng với thế giới.
Đúng lúc cậu nghĩ chắc xong đời rồi, động đất lại đột nhiên dừng. Không sai, chính là thời khắc này, đội trưởng Kaidi chói lọi như ánh sáng buông xuống. Trời mới biết khi Kaidi thấy một thiếu niên đang cầm tảng đá lớn liều mạng đập vào quả trứng, tim anh khựng lại nửa nhịp. Phản ứng bản năng duy nhất: xông lên ngăn cản cái hành vi tàn bạo đó.
“Dừng tay! Cậu là ai mà dám lộn xộn với quả trứng này, muốn lên toà án quân sự à?!”
“Ách”. Mặc Kỳ nghe tiếng liền dừng tay, xoay người lại, nhìn thấy Kaidi với cái đầu tóc rối bù buồn cười mà đứng đó.
“Ủa, chẳng phải chú Kaidi sao? Chú đây là mới chạy nạn về à, sao nhìn thành cái bộ dáng như quỷ thế kia, ha ha ha”
Kaidi cũng giật mình, không nghĩ sẽ gặp ngay cái tiểu tổ tông này ở đây. “Thì ra là thiếu gia Mặc Kỳ, không ngờ lại chạm mặt cậu ở chỗ này, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn.”
“Ha ha, chú Kaidi không cần khách sáo, chú còn chưa nói cho tôi biết sao lại thành bộ dạng này đâu.”
“Khụ khụ… cái này… cũng tại quả trứng trong tay cậu thôi.”
“Hả???” Mặc Kỳ kinh ngạc, ngó sang quả trứng màu lam bên cạnh. Đúng rồi, hình như từ lúc anh vừa mới bắt đầu đập thì trứng đã phát ra ánh sáng lam nhạt. Mặc Kỳ hơi chột dạ, vội vàng lén ném hòn đá vào bụi cỏ, giả bộ như mình là lương dân vô tội. Nhưng vẫn bị một binh lính trong đội Kaidi liếc thấy.
“Quả trứng này… có vấn đề gì sao?”
“Ách… cái này, tôi cũng không rõ. Chỉ được lệnh đưa nó đến viện nghiên cứu trung tâm thủ đô.”
“Đem tới viện nghiên cứu? Để làm gì?”.
“Cái này tôi cũng không rõ, hẳn là để làm thí nghiệm. Xin hỏi thiếu gia Mặc Kỳ có thể giao lại quả trứng cho chúng tôi chứ? Thời gian có hạn, chúng tôi còn phải đưa về trong quy định.”
“Ồ, chuyện đó à, không thành vấn đề. Các người cứ mang đi.”
“Vậy đa tạ thiếu gia.”
“Nếu không còn việc gì nữa thì bổn thiếu gia đi trước. Đúng rồi, chú Kaidi, chú tốt bụng như vậy, chắc sẽ không nói cho người nhà tôi biết chuyện tôi lén chuồn ra ngoài chứ?”
“Đương nhiên, vừa nãy có chuyện gì sao?. Tôi chẳng nhớ được gì hết.”
Thấy đội trưởng làm bộ ngớ ngẩn như vậy, đám binh lính phía sau chỉ biết bất lực lắc đầu phun tào, bởi vì chỗ để chê thì quá nhiều...
“Vậy đa tạ chú, hẹn gặp lại.” Người kia dần khuất bóng, Kaidi mới thở dài một hơi, chuẩn bị sắp xếp lại mọi thứ để tiếp tục xuất phát.
“Đội trưởng, vừa nãy sao anh không trừng trị cậu ta? Rõ ràng tôi thấy cậu ta cầm cục đá…”
“Ái da!” Chưa dứt câu, cậu lính trẻ khí thịnh đã bị gõ đầu, thấy đội trưởng mặt mày xanh mét liền ngậm miệng, không dám nói thêm.
"Cậu thật ngu ngốc, biết cái gì mà nói! Người kia chính là tiểu thiếu gia Mặc gia, một trong tam đại gia tộc, được cưng chiều hết mực. Cậu còn muốn sống không mà dám đòi trị tội hắn? Coi chừng bị phế mà cũng chẳng hiểu vì sao!”
“A… nghiêm trọng vậy sao? May mà vừa rồi tôi chưa kịp xúc động.”
“Còn lắm lời cái gì, mau chuẩn bị tiếp tục đi! Nếu lại xảy ra sự cố, cả đám chúng ta chẳng ai toàn mạng đâu.”
“Vâng, vâng.”
Cuối cùng bọn họ lại lên đường. Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, hai binh lính được cử đến canh giữ bên cạnh quả trứng, luôn cảnh giác. Nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai phát hiện ra: quả trứng vốn tỏa ra ánh sáng lam nhạt, giờ đã dần tắt, trở lại trạng thái bình thường.
Lam Y thì đã sớm bị cái gọi là động đất chấn cho ngất đi, hoàn toàn không biết khắp người mình đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, rồi sau đó cũng chậm rãi biến mất.
☆
Mấy ngày va vấp, cuối cùng cũng đến trung tâm thủ đô. Kaidi thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai được gỡ xuống. Dù chẳng thấy có ai chờ tiếp nhận trứng, nhưng điều đó cũng chẳng sao, cùng lắm bọn họ tự mình giao cho viện nghiên cứu. Chỉ là… ai có thể nói cho anh biết, tại sao ở ngay cửa viện nghiên cứu, lại có một tên lính canh mơ màng buồn ngủ, mắt híp như sắp dính lại, nhìn chẳng ra dáng hộ vệ chút nào?
Không thể nào, nhất định là bọn họ mở sai cửa, nơi này căn bản không thể là viện nghiên cứu thần thánh kia. Đúng, chắc chắn là nhầm rồi. Kaidi còn đang thôi miên bản thân, định quay người rời đi, thì tên lính vừa nãy còn lim dim đã cất giọng lè nhè:
“Ê, mấy người kia, tới viện nghiên cứu có chuyện gì?”
Chỉ một câu thôi đã đánh tan toàn bộ ảo tưởng trong lòng bọn họ về sự uy nghiêm của viện nghiên cứu.
“Khụ khụ… cái này… chúng tôi tới đưa trứng.”
“Trứng? Giờ cơm trưa qua rồi. Với lại chúng tôi cũng đâu có đặt cơm hộp?” Lính gác tròn mắt, nhìn Kaidi bằng ánh mắt ngu ngốc.
“Không phải trứng để ăn! Là…haizz thôi, nói với anh cũng không rõ. Có thể gọi người phụ trách ra đây một chút được không?”
“Người phụ trách? Ừ, chờ đó.” Thấy dáng vẻ gấp gáp của họ, lính gác cũng chẳng làm khó, liền cho người đi báo lại với các trưởng lão.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau một vị râu dài, là người phụ trách bước ra:
“Hộ tống trứng là các cậu sao? Vất vả cho các cậu rồi. Bên này đã chuẩn bị phòng ốc chu đáo, mời mọi người nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy lên đường.”
“Đã là quân nhân thì phải có trách nhiệm. Khu vực phía Bắc còn nhiều việc chưa hoàn thành, chúng tôi không tiện làm phiền thêm, xin tạm biệt trước.”
“À, vậy sao. Thế thì các vị đi đường cẩn thận.”
“Cáo từ.”
Nếu Kaidi biết rằng chính vì lần này tính toán sai lầm mà anh đã bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ một giống cái tự nhiên vô cùng trân quý, thì có đánh chết anh cũng không thốt ra hai chữ trở về. Về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, Kaidi đều không kìm được đấm ngực thở dài. Loại cơ hội bánh từ trên trời rơi xuống như thế, sao lại bị anh uổng phí một cách trắng trợn chứ…
“Người trẻ tuổi bây giờ vẫn còn non lắm.” Người phụ trách lẩm bẩm, thu hồi ánh mắt, sau đó chỉ huy mọi người cẩn thận đưa trứng vào trong viện nghiên cứu. Còn tên lính gác khi nãy thì trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm quả trứng màu lam khổng lồ, miệng lẩm bẩm:
“Trời ạ… cái này phải cần cái nồi to cỡ nào mới nấu được đây~~”
Bên kia, trong phòng thí nghiệm, viện trưởng đang bận rộn thì nghe tiếng cửa mở. Ông quay đầu, liền thấy một quả trứng khổng lồ… khụ, là một quả trứng màu lam, được đặt ngay ngắn trước mặt mình.
Đương nhiên, các trưởng lão có mặt cũng đều sững sờ:
“Đây… đây chính là trứng màu lam mà bên khu khai quật báo về sao?!”
“Đúng vậy, hẳn là nó. Hoàn toàn giống như miêu tả.”
“Tốt, tôi biết rồi. Lui ra đi.”
Chờ người phụ trách rời đi, viện trưởng cùng đám trưởng lão rốt cuộc cũng không giữ nổi phong độ, chen chúc tới bên quả trứng, vừa thì thầm nghiên cứu, vừa thỉnh thoảng chọc bên trái, sờ bên phải.
Đang lúc mọi người hiếu kỳ xúm lại đụng chạm lung tung, viện trưởng đột ngột quát lớn:
“Các người còn chờ gì, mau mang dụng cụ tới đây!”
Ngay lập tức, cả đám tản ra như chim thú, một nhóm người cẩn thận khiêng quả trứng đặt lên bàn thí nghiệm, nhóm khác thì vội vã đi lấy đủ loại thiết bị kiểm tra. Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tất cả bắt đầu rào rào tiến hành đo đạc.
Kết quả cho thấy: nhiệt độ bên trong trứng chỉ khoảng 31 độ, hơi thấp, còn độ dày và mật độ của vỏ thì tinh mịn đến mức kinh người. Bởi vậy, họ rút ra kết luận, nếu từ bên ngoài muốn phá vỡ, gần như không có khả năng. Nói cách khác, chỉ khi bên trong tự phá ra thì mới thành công, cũng chính là quá trình tự mình nở.
Tiếp đó, các trưởng lão lại dùng nhiều loại thiết bị khác để đo lường, tính toán. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất chợt một vị trưởng lão trẻ tuổi kêu to:
“Trời ơi! Đây… đây là trứng của một giống cái tự nhiên!”
Tất cả những người có mặt đều chấn động, đặc biệt là viện trưởng:
“Cái gì?! Ông chắc chứ! Không thể nói bừa được đâu! Mau, thêm vài người kiểm tra lại cho kỹ, rốt cuộc có phải là trứng giống cái tự nhiên hay không!”
“Vâng, vâng… có lẽ là vì tôi chưa ăn cơm trưa nên hoa mắt rồi. Để tôi kiểm tra lại cho chắc!”