Edit: Uyển
... Ba mươi mấy bước rồi.
Tiếng mèo kêu của bạn ngày càng nhỏ dần, đến mức sau đó chỉ còn mình bạn nghe thấy, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn.
Trước mắt bạn tối đen.
Con người không thể hoàn toàn che khuất ánh sáng bằng mí mắt. Khi ở nơi có ánh sáng, nhắm mắt lại sẽ thấy một mảng hồng quang. Nhưng lúc này, bạn chỉ cảm nhận được bóng tối vô tận, giống như dù có mở mắt ra cũng chỉ là bóng tối, cứ như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Ngay khi bạn không thể chịu đựng nổi và định mở mắt, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.
“Meo —”
Tiếng mèo kêu từ xa vọng lại, rồi đến gần rất nhanh, như thể đang vội vã đáp lại bạn.
Bạn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng lại thấy căng thẳng. Bạn ngồi xổm xuống đất, chờ đợi "linh mèo" đến gần.
Thế nhưng, đúng lúc con linh mèo đó sắp chạm tới bạn…
“Meo ò!”
Một tiếng mèo rít lên hung tợn đột nhiên chen ngang, lao tới từ một bên, mang theo tiếng gió, như một viên đạn pháo bắn thẳng vào người bạn.
Nó đã chạm vào bạn trước.
Bạn chỉ cảm thấy mặt mình bị một cú đấm "như mèo" giáng mạnh.
Bạn nghiêng người sang một bên, chậu cây trong tay cũng rơi xuống đất. Mắt bạn không nhịn được mà mở ra, đối diện với một đôi mắt xanh u ám.
Đôi mắt ấy ở rất gần, gần như chiếm trọn tầm nhìn của bạn.
Hơi thở của bạn cứng lại. Sau một lúc lâu đối diện, cho đến khi đôi mắt xanh lùi lại, bạn mới cảm thấy hồn mình trở về.
Chủ nhân của đôi mắt xanh ấy là một con mèo đen, một con mèo đen lông dài, trông rất đặc biệt và cũng rất hung dữ.
Chưa kịp đứng dậy, con mèo đen lông dài đột nhiên lại gần bạn, đứng thẳng lên liếm đỉnh đầu bạn, giống như mèo mẹ chải lông cho mèo con, khiến toàn thân bạn nổi da gà.
“Meo ò —”
Mèo đen ngồi xổm bên cạnh bạn, đôi mắt xanh u ám nhìn chằm chằm. Bạn vô cớ thấy được một tia… từ ái?
Chắc chắn là ảo giác rồi.
Mẹ nói linh mèo sẽ bảo vệ bạn, có lẽ vì thế mà bạn mới sinh ra ảo giác về sự từ ái trong mắt con mèo đen.
Và lúc này bạn phát hiện ra, mình vẫn đang ở ngay cửa tòa nhà, như thể đã đứng yên tại chỗ, chưa từng di chuyển nửa bước. Chỉ có mẹ bạn đã rời đi từ lúc nào không hay.
Bạn thử đi về phía con đường lớn, con mèo đen lặng lẽ đứng dậy, đi theo bên cạnh bạn.
Mùi hương từ tiệm bánh bao ven đường hấp dẫn bạn. Bạn vô thức bước đến hỏi đường.
Chủ tiệm bánh bao là một cặp vợ chồng trung niên, trông rất hiền lành. Khi nghe đến "mẫu giáo Tinh Thần", họ nhiệt tình nói: “Con nhà tôi cũng học ở đó, gần lắm, chỉ mười phút đi bộ thôi. Nhưng bây giờ đã vào học nửa tiếng rồi, sao con vẫn chưa đến? Bị lạc đường à, bố mẹ con đâu?”
“Con không lạc đường. Mẹ bảo con đi mẫu giáo, có mèo đưa con đi.” Bạn trả lời một cách nghiêm túc.
Chủ tiệm bánh bao định đưa bạn đi, nhưng bạn cảnh giác từ chối. Bạn chỉ hỏi rõ đường rồi tự mình đi tiếp.
Các cửa hàng và người đi đường trên phố trông không có gì khác lạ, như thể thế giới này không hề có chuyện gì kỳ quái.
【Truyền thuyết đô thị】
Linh mèo: Có một loại linh mèo, lúc còn sống dù sinh ra bao nhiêu mèo con, chúng đều chết yểu vì nhiều nguyên nhân khác nhau, chưa từng có con nào trưởng thành. Sau khi chết, chấp niệm của chúng tụ lại, hình thành nên linh mèo, thường xuất hiện ở những nơi nặng âm khí.
Chậu cây nhỏ: Cỏ mọc ở mộ.
Trang 6: Người phụ nữ cầm dù
Bạn đi trên đường phố, linh mèo đi trên tường bao ven đường theo sát bạn, cảnh giác quét mắt nhìn mỗi người hay con vật nào đến gần.
Mẫu giáo Tinh Thần không xa nhà lắm, đi một lúc là đến.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ đứng trước cổng trường. Bà ta cầm một chiếc ô đen, đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng ngà. Trên mũ có quấn dải lụa đỏ như máu và hoa hồng. Bà ta hơi cúi đầu, nửa trên khuôn mặt bị vành mũ che khuất, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn và đôi môi đỏ mọng.
Một người phụ nữ kỳ lạ.
Muốn vào trường, bạn phải đi qua bên cạnh bà ta. Bạn bước qua với một chút căng thẳng. Bà ta khẽ động đậy cơ thể, dường như quay đầu về phía bạn.
Bạn lập tức căng người, lông gáy dựng đứng.
Nếu có thể, bạn không muốn tiếp xúc với bà ta. Bà ta mang lại cho bạn một cảm giác rất không tốt.
Người phụ nữ khẽ cười, nói nhỏ: “Ngươi đã thấy rồi.”
Bạn không hiểu bà ta đang nói gì, ngẩng đầu nhìn. Bạn chỉ nhìn thấy cằm và đôi môi đỏ mọng. Nửa khuôn mặt bị vành mũ che khuất như hòa làm một với bóng tối, không thể thấy được dù chỉ một chút.
“Meo ò —” Linh mèo đột nhiên xù lông toàn thân, cong lưng lên, đôi mắt xanh u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ, nhe nanh múa vuốt.
Không đợi có thêm xung đột, một cô giáo trẻ từ trong trường chạy ra, miệng gọi tên bạn: “Bé Cưng đấy à? Phụ huynh của con đâu, sao con lại đến một mình thế này?”
“Mau lại đây, cẩn thận con mèo kia cào con đấy!”
Cô giáo trẻ kéo bạn sang một bên, kiểm tra xem bạn có bị mèo cào xước không. Khi bạn giải thích đó là mèo của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cô ấy vẫn rất băn khoăn về việc không có phụ huynh đưa bạn đi học mà thay vào đó là một con mèo đen.
“Chào bạn nhỏ Bé Cưng, cô là Nguyên Kỳ, con có thể gọi cô là Kỳ Kỳ nha. Để cô đưa con vào lớp nhé. Các bạn khác đến hết rồi, lớp có 23 bạn đấy.” Cô Kỳ Kỳ nắm tay bạn, nói chuyện bằng giọng dỗ dành trẻ con.
Bạn không đi theo cô ấy mà chỉ vào người phụ nữ mặc váy đỏ hỏi: “Cô Kỳ Kỳ ơi, dì kia là ai vậy ạ?”
“Dì nào cơ?”
“Là dì đứng trước cổng trường, cầm ô đen ấy ạ.”
Nụ cười của cô Kỳ Kỳ cứng đờ, vẻ mặt có chút không ổn. Cô kéo bạn đi thẳng vào lớp: “Làm gì có dì nào, ở đây chỉ có hai cô trò mình thôi. Bé Cưng đừng nói linh tinh, nói dối là không ngoan đâu nhé.”
Nói xong, cô lại lẩm bẩm nhỏ giọng: “Trẻ con vô tội, trẻ con vô tội. Trẻ con nói mớ thôi, không cần để ý.”
Bạn quay đầu lại nhìn về phía sau. Người phụ nữ váy đỏ đứng nguyên tại chỗ đối mặt với bạn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đưa một tay lên vẫy vẫy chậm rãi.
Dường như bà ta đang nói, hẹn gặp lại lần sau.
Các bạn nhỏ trong lớp rất bình thường, có bạn khóc, có bạn quấy, ai cũng mềm mại và đầy sức sống.
Vì đến muộn, bạn lại cao hơn các bạn khác nên tạm thời được xếp ngồi ở hàng cuối cùng. Bạn cùng bàn là một cô bé tóc ngắn, mặt tròn tròn, ngoan ngoãn và yên tĩnh. Bạn hỏi tên cô bé, cô bé dùng giọng nhỏ như muỗi nói cho bạn biết: “Tớ tên là Chu Manh.”
Khi học, bạn ngẩn người nhìn linh mèo đang ngủ gật trên cái cây lớn ngoài cửa sổ. Sau giờ học, một đám bạn nhỏ vây lại, hỏi bạn tới tấp: “Bé Cưng, tại sao bạn lại tên là Bé Cưng vậy?”
Bạn thực sự không thể trả lời được.
Câu hỏi này phải hỏi mẹ bạn thôi.
“Bé Cưng, bạn ngầu thật đấy, mắt to ơi là to, lông mi dài ơi là dài!” Một cô bé mắt rất to khen mắt bạn to.
“Bạn có xem Ultraman không? Bạn có tin trên đời này có Ultraman không?” Một cậu bé mũm mĩm hỏi bạn bằng vẻ mặt và giọng điệu đầy tự hào.
“Bé Cưng, lý tưởng của bạn là gì? Tớ sau này muốn đi làm hòa thượng.” Cô bạn ngồi bàn trên, dù có phong cách trung tính nhưng rõ ràng là một cô gái, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trang 7: Bàn trống
Giờ nghỉ trưa, cửa sổ bị rèm che lại. Linh mèo nhân lúc cô giáo không chú ý, lẻn vào nằm trên giường bạn. Thỉnh thoảng, nó liếm mặt và tóc bạn vài cái như để làm sạch.
Cuối cùng cũng trải qua ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo. Khi tan học, bạn định về nhà ngay thì bị cô Kỳ Kỳ giữ lại.
“Không được, phải đợi phụ huynh đến đón nhé!”
“Mèo sẽ đưa con về nhà, với lại nhà con rất gần.” Bạn cố gắng giải thích cho cô hiểu.
“Dù sao cũng phải đợi phụ huynh cùng đi.” Cô Kỳ Kỳ có thái độ kiên quyết.
Bạn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, không thể chống lại người lớn, đành phải chờ. Nếu không có ai đến đón, cô Kỳ Kỳ hẳn sẽ cùng bạn về nhà. Bạn chỉ hy vọng cô ấy không bị dọa sợ.
Các bạn nhỏ khác lần lượt được phụ huynh đến đón. Một giờ sau, chỉ còn bạn và Chu Manh ở lại trường.
Cô giáo gọi điện thoại về nhà cho cả hai nhưng đều không có ai nhấc máy.
Chu Manh cúi đầu ngồi đó, bất động như một pho tượng. Tóc ngắn che khuất khuôn mặt, bóng tối bao trùm vẻ mặt cô bé. Chỉ có đôi tay đang nắm chặt lại thỉnh thoảng cử động ngón tay.
“Phụ huynh của các con có lẽ đang trên đường tới rồi, đừng sợ nhé. Cô lấy búp bê vải cho hai con chơi nhé?” Cô Kỳ Kỳ an ủi. Cô lấy một con gấu nhỏ cho bạn và một con thỏ nhỏ cho Chu Manh.
Chu Manh cúi đầu không có bất kỳ phản ứng nào.
“Không thích thỏ con à? Bạn nhỏ Chu Manh muốn chơi trò gì nào?” Cô Kỳ Kỳ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Cô ấy rất có trách nhiệm và kiên nhẫn, nhưng bây giờ Chu Manh cần một điều khác.
“Cô ơi, cô đưa Chu Manh về nhà đi, con tự về được rồi. Sáng nay con cũng tự đến một mình với mèo mà.” Bạn chủ động nói.
“Nhưng mà…”
“Cô có thể xem địa chỉ nhà con. Nhà con ở ngay gần đây thôi, người nhà không có ở nhà, sẽ không có ai đến đón con đâu. Về đến nhà con sẽ gọi điện cho cô. Còn bạn nhỏ Chu Manh bây giờ rất cần được chăm sóc.”
Khuyên mãi, cô Kỳ Kỳ vẫn không đồng ý. Bạn đành nhân lúc cô ấy không chú ý mà chạy trốn.
Bạn cố gắng tránh để cô ấy đưa bạn về nhà, nếu không khi mẹ bạn gặp cô ấy, bạn có thể sẽ phải đổi trường mẫu giáo khác.
Bạn chạy một mạch về đến nhà. Linh mèo theo bạn vào trong. Lúc lên cầu thang, bạn không thấy Hựu Quang nữa, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù đã quen với việc nhìn thấy Hựu Quang qua mắt mèo, nhưng nếu không có cánh cửa ngăn cách, bạn vẫn có chút sợ hắn.
Mẹ không có ở nhà, bạn gọi điện cho cô giáo. Cô ấy ở đầu dây bên kia rất lo lắng, trách mắng bạn một hồi. Cô nói có người đến đón Chu Manh rồi, nhưng không phải phụ huynh mà là hàng xóm được ủy thác đến.
“Người nhà bạn ấy bận thật đấy.” Bạn cảm thán.
“Người nhà con cũng bận lắm đấy! Cứ làm ra vẻ người lớn, kết quả đột nhiên chạy trốn như thế, suýt làm cô chết khiếp.” Cô Kỳ Kỳ đã bớt căng thẳng, không nhịn được lại trách mắng bạn.
Quả nhiên, mâu thuẫn là một trong những cách kéo gần tình cảm con người. Cô ấy đã thân thiết với bạn hơn nhiều, không còn gọi "bạn nhỏ" một cách khách sáo nữa.
“Con có thể tự về nhà, cô sẽ quen thôi.”
Trời tối.
Trong bóng đêm, mẹ bạn đã về. Bà ngồi ở mép giường nhìn bạn, giống như mọi khi.