Edit: Uyển

​Bạn thấy hơi hoảng, nhưng không thể nói là sợ hãi đến mức nào.

​Bạn chỉ là một em bé năm tuổi thôi mà. Vì thế, bạn ngước lên lầu gọi: “Mẹ ơi! Có người bắt nạt con!”

​Mái tóc đen dài che đi khuôn mặt người mẹ. Bà hơi cúi đầu xuống nhìn cậu bé mặc đồ đỏ, chiếc váy trắng dài lạnh lẽo, không hề có chút hơi ấm nào. Kết hợp với làn da trắng nhợt nhạt, bà càng giống một cái xác đã đông cứng trong hầm đá từ lâu, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

​Bạn đứng sau lưng mẹ, túm lấy vạt váy của bà. Lúc này, bạn không thể nói rõ ai đáng sợ hơn giữa mẹ và cậu bé mặc đồ đỏ.

​Về mặt tình cảm, mẹ bạn dĩ nhiên thắng gấp trăm lần.

​Tuy rằng, đây không phải là một lời khen hay vinh dự gì.

​Thế nhưng, không ai có thể ngờ rằng, sau một hồi đối đầu im lặng, khi không khí trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, hai bên bỗng nhiên đạt được một sự đồng thuận nào đó.

​Ánh mắt u ám và đáng sợ biến mất.

​Mẹ bạn quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn bạn, giọng nói nhẹ nhàng: “Bé cưng, con có muốn chơi cùng bạn nhỏ này không?”

​?

​Dấu chấm hỏi trong đầu bạn suýt nữa biến thành một trận lụt nhấn chìm thế giới này.

​Nhưng mẹ sẽ không làm hại bạn.

​“Chào bạn, mình tên là…” Bạn nhặt quả bóng cao su màu đỏ dưới đất lên, tiến lại vài bước, nhìn gương mặt vô cảm đến rợn người của cậu bé mặc đồ đỏ, rồi đột ngột dừng lại giữa chừng. “Mẹ ơi, con tên gì?”

​Người mẹ rơi vào một khoảng im lặng kỳ lạ. Dường như bà chưa đặt tên cho bạn, một lát sau mới chầm chậm nói: “Tên là Bé Cưng.”

​Vẻ mặt của bạn thoáng vặn vẹo.

​“Mình tên là Hựu Quang.” Giọng của cậu bé mặc đồ đỏ cũng lạnh lẽo như con người cậu ta, giống như một luồng gió lạnh thổi khẽ sau gáy, nghe rờn rợn.

​Hắn nhìn chằm chằm vào mẹ bạn, đầy vẻ kiêng dè.

​Nếu mẹ bạn không ở đây, hắn chắc chắn sẽ không lịch sự và vô hại như vậy.

​Hai bên lại một lần nữa rơi vào sự im lặng quái dị. Hành lang âm u yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của chính mình, dường như chỉ còn lại bạn và cái bóng của bạn.

​“Bốp! Bốp! Bốp!”

​Bạn vỗ quả bóng cao su màu đỏ của Hựu Quang, cố gắng át đi sự tĩnh lặng kỳ lạ. Mẹ bạn im lặng nhìn bạn, Hựu Quang cũng im lặng nhìn bạn.

​Lúc này, có lẽ ngất xỉu ngay tại chỗ là một chuyện tốt.

​Vài phút sau, bạn thực sự không thể chịu đựng được ánh mắt của hai người họ nữa. Bạn để quả bóng cao su màu đỏ rơi khỏi tay, và nói với mẹ rằng bạn muốn về nhà.

​Mẹ bạn nhìn về phía Hựu Quang.

​Bạn đánh bạo vẫy tay: “Chơi với bạn vui lắm, lần sau chúng ta lại chơi nhé.”

​Hựu Quang lẳng lặng nhìn bạn, một lúc lâu sau mới gật đầu, rồi lùi lại. Khi lùi dần, bóng dáng hắn bị bóng tối nuốt chửng từng chút một. Không đi được vài bước, hắn đã hoàn toàn biến mất trong hành lang tối tăm.

​Bạn mở to mắt, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mẹ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh sau một hồi mới nhận ra.

​Về đến nhà, bạn bị ốm.

​Bạn sốt 39 độ, cả người nóng hừng hực. Trong cơn mơ màng, bạn thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng khoảng ba bốn mươi tuổi, run rẩy nói: “Chính tôi, tôi không phải bác sĩ nhi, tôi là bác sĩ ngoại khoa…”

​Mẹ bạn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.

​Sau đó, bạn đỡ hơn nhiều. Mẹ ngồi bên cạnh trông chừng, ánh mắt dừng trên người bạn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trang 4: Cậu bé ngoài cửa

​Bạn đứng trên ghế, nhìn qua mắt mèo về phía hành lang.

​Hựu Quang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, từng nhịp vỗ quả bóng cao su màu đỏ trong tay. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào bạn—như thể hắn cũng có thể nhìn thấy bạn qua mắt mèo vậy.

​Mấy ngày nay, mẹ bạn đều đi ra ngoài, nhưng từ chối cho bạn đi cùng. Mẹ nói có việc phải làm, dặn bạn ngoan ngoãn ở nhà, không được mở cửa cho người lạ.

​Bạn rảnh rỗi không có việc gì làm, niềm vui mấy ngày nay là cách không đối mắt với Hựu Quang. Bạn đặt chuông báo thức mỗi tiếng một lần, ví dụ 8 giờ, 9 giờ, 10 giờ... Khi chuông báo thức reo, bạn lại đứng trên ghế nhìn qua mắt mèo, quan sát Hựu Quang.

​Lần nào xem hắn cũng ở đó.

​Nếu không phải hắn còn vỗ quả bóng cao su và nó di chuyển, bạn đã nghi ngờ Hựu Quang có phải đã đặt một khối “bảng dựng hình Hựu Quang” ở đó rồi.

​Thật là cố chấp quá đi.

​“Này, bạn có mệt không?”

​Bạn lớn tiếng gọi ra ngoài cửa, rõ ràng đã không còn sợ hắn, ít nhất là khi ở trong nhà.

​Hựu Quang không trả lời câu hỏi thứ 23 của bạn.

​“Không mệt thì lát nữa tôi lại hỏi lại lần nữa.” Bạn lầm bầm, trèo xuống ghế, bật TV lên xem hoạt hình tiếp.

​Tuổi linh hồn thật sự của bạn đã vượt xa tuổi lên năm, dĩ nhiên không thích xem hoạt hình, nhưng ngoài hoạt hình ra cũng không có lựa chọn nào khác.

​Mẹ đã cất điều khiển TV đi. Bà ấy trước kia dường như đã dặn dò rồi, ngoại trừ kênh phát hoạt hình, tuyệt đối không được xem kênh khác, nếu không sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra.

​Nếu không có gì bất ngờ, bạn sẽ tuân thủ quy tắc mà mẹ đặt ra. Dù sao, thế giới này cũng có chút không giống bình thường.

​“Reng reng reng—”

​Chiếc điện thoại bàn bên cạnh vang lên. Bạn liếc nhìn, thuần thục rút dây điện thoại ra.

​Điện thoại bàn này dùng để gọi cấp cứu, chỉ có thể gọi đi, không thể nhận cuộc gọi. Đây là một dặn dò khác từ mẹ.

​“Reng reng reng—”

​Dây điện thoại đã bị rút, nhưng tiếng chuông không hề dừng lại.

​Mẹ còn nói, nếu tiếng chuông không ngừng thì…

​Bạn hít một hơi thật sâu, cầm lấy ống nghe, không đợi đối phương lên tiếng, bạn nói trước một cách nghiêm túc: “Đợi chết đi, mẹ tôi đã ghi nhớ vị trí của anh rồi.”

​Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng động kỳ quái.

​Bạn không tò mò chút nào. Nói xong, bạn dập máy.

​Buổi tối, mẹ mang về một vài thứ, một chiếc ba lô nhỏ màu hồng và… một chậu cây.

​Bà dặn bạn ngày mai đi học mẫu giáo, còn bắt bạn học tiếng mèo kêu.

​“Meo meo meo!” Máy ghi âm phát ra tiếng mèo con kêu đầy lo lắng.

​“Bé Cưng phải học giống hệt tiếng này nhé.”

​“Tại sao lại phải học tiếng mèo kêu ạ?” Bạn luôn tò mò và thắc mắc về hành vi của mẹ, ở điểm này bạn giống hệt một đứa trẻ thật sự.

​“Chỉ trong nhà mới an toàn. Ra ngoài rất nguy hiểm. Linh mèo của những đứa trẻ bị mất sẽ bảo vệ con.”

​Thế là bạn dành gần hết buổi tối để học tiếng mèo kêu. Mẹ bạn rất nghiêm khắc, bà luôn đứng bên cạnh lắng nghe, cho đến khi bạn kêu giống hệt tiếng trong máy ghi âm, bà mới cho bạn đi ngủ.

​Lúc này đã là 2 giờ sáng, vậy mà những nhà hàng xóm xung quanh lại không đến gõ cửa than phiền vì bị làm phiền.

​Trời vừa tờ mờ sáng, bạn đã bị mẹ xách dậy. Bạn mơ mơ màng màng ăn cơm xong, đeo chiếc ba lô nhỏ màu hồng lên lưng, trong lòng ôm chậu cây non xanh mơn mởn. Cho đến khi đứng ở cửa, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo trong hành lang, bạn mới chợt tỉnh táo.

​Là Hựu Quang, hắn vẫn ở đó.

​Đèn hành lang không sáng, có lẽ đã hỏng. Ánh sáng lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt mơ hồ của Hựu Quang và màu đỏ lờ mờ trên người hắn.

​Phần lớn cơ thể hắn chìm vào bóng tối. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt không cảm xúc nhưng dường như mang theo ác ý vô tận, giống như một con quỷ dữ bước ra từ thế giới của người chết—có lẽ không chỉ là giống.

​Hựu Quang không có ý định rời đi.

​“Hắn không phải con mồi của ngươi.” Mẹ bạn lên tiếng trước, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào, ổn định đến đáng sợ.

​Nhưng “hắn” trong lời mẹ bạn, hiển nhiên là chỉ bạn.

​Bà ấy rất bảo vệ bạn.

​Ánh mắt của Hựu Quang chuyển động, dao động giữa bạn và mẹ.

​“Sẽ không từ bỏ.” Mẹ bạn nói thêm một câu.

​“Sẽ không từ bỏ…” Hựu Quang lầm bầm lặp lại những lời này. Giọng nói hắn trầm xuống, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn lại liếc nhìn bạn một cái, đột nhiên di chuyển, lùi về phía sau, rồi lại biến mất, giống hệt lần đầu tiên bạn gặp hắn mấy ngày trước.

​Bàn tay lạnh lẽo của mẹ kéo bạn xuống cầu thang. Bạn cố ý đếm các tầng, hóa ra bạn vẫn luôn ở tầng 3.

​“Chỉ đến đây thôi.” Bà dừng lại ở cửa tòa nhà, cúi đầu nhìn bạn. Mái tóc dài rủ xuống mặt bạn, ngứa ngứa.

​Bạn hơi thất thần, tóc mẹ hình như lại dài ra rồi.

​“Bé Cưng, nhắm mắt lại đi về phía trước, giống như đêm qua, học tiếng mèo kêu. Khi nghe thấy tiếng mèo kêu khác, hãy ngồi xổm xuống tại chỗ. Khi tiếng chuông mèo va chạm, mở mắt ra, đặt chậu cây xuống đất, rồi đi học mẫu giáo.”

​Bạn nửa hiểu nửa không gật đầu, không nhịn được thốt ra một câu hỏi đầy băn khoăn: “Nhưng mà, trường mẫu giáo ở đâu ạ, con phải tự đi một mình sao?”

​Mẹ bạn đột nhiên rơi vào một khoảng im lặng đáng ngờ. Bạn không thể không nghi ngờ rằng bà ấy căn bản chưa nghĩ đến vấn đề này.

​“Không xa đâu, mẹ sẽ gọi cô giáo đến đón con.” Bà nói với giọng âm u.

​Bạn chợt nhớ lại hình ảnh khi bị sốt, cảm thấy không ổn. Bạn bản năng ngăn cản bà: “Không cần đâu mẹ, mẹ nói cho con biết trường mẫu giáo ở đâu, tên gì, con tự đi được ạ.”

​“Mẫu giáo Tinh Thần.”

【Truyền thuyết đô thị】

Cậu bé trên cầu thang: Đứa trẻ cô đơn sẽ gặp cậu bé trên cầu thang. Hắn mặc quần áo đỏ dính máu, vỗ quả bóng cao su màu đỏ để dụ dỗ đứa trẻ chơi cùng. Những đứa trẻ gặp cậu bé trên cầu thang đều sẽ biến mất. Nghe nói có người từng nhìn thấy những đứa trẻ biến mất xuất hiện trong công viên giải trí để chơi, nhưng khi đến gần thì không còn thấy bóng dáng.

Trang 5: Chuông mèo

​Bạn ôm chậu cây xanh mơn mởn trong lòng, nhắm mắt lại và thử đi về phía trước.

​Khoảng hai ba mét phía trước có một cây cột rất to. Nếu không có gì bất ngờ, sau mười mấy bước bạn sẽ đụng vào nó. Đến lúc đó chỉ cần đi vòng qua là được.

​Bạn cố ý chọn hướng có chướng ngại vật để đi, dùng nó để xác định xem mình đã đi được bao xa.

​“Meo—”

​Bạn học tiếng mèo con.

​Yếu ớt, bất lực, lo lắng, sợ hãi.

​“Meo—”

​Đồng thời đếm bước chân và lắng nghe âm thanh xung quanh.

​Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

​Những tạp âm mơ hồ trước đó đều biến mất.

​“Meo…”

​Giọng bạn vô thức hạ thấp, sợ làm phiền đến điều gì đó.

​Nhắm mắt lại, bạn không nhìn thấy gì cả, rất muốn mở mắt.

​Dưới chân đã đi được hơn chục bước.

​Có lẽ bước chân của một đứa trẻ quá nhỏ, vẫn chưa chạm tới cái cột kia.

​Bạn thấy lòng bồn chồn, bước chân lại càng chậm hơn.

​Hai mươi mấy bước.

​Không chạm vào bất cứ thứ gì.

​Bạn do dự đi về phía trước, kiên trì không mở mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play