Edit: Uyển
Tác giả: Thông Đại Vương / Hành Đại Vương.
Tóm tắt:
Chương 1: Người kỳ lạ
Bạn đã xuyên không.
Là hồn xuyên (linh hồn nhập vào thân xác).
Có lẽ vì não của trẻ con chưa phát triển hoàn thiện, lại phải gánh vác suy nghĩ của bạn, nên bạn không hề thể hiện sự thông minh của một thần đồng, ngược lại còn thấy lơ mơ, không tỉnh táo, còn ngốc nghếch hơn cả những đứa trẻ bình thường.
Cho đến một ngày khi bạn lên năm tuổi, đầu óc bạn đột nhiên trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.
"Bé cưng, mẹ ra ngoài đây, con ở nhà một mình không được mở cửa cho bất kỳ ai nhé."
Mẹ bạn nói với bạn.
Dáng người bà thon thả, lúc nào cũng mặc váy trắng, mái tóc đen dài suôn mượt, gương mặt điềm tĩnh và dịu dàng.
Bạn gật đầu như thói quen khi còn lơ mơ.
Mẹ bạn cứ thế yên tâm để bạn một mình ở nhà và ra ngoài.
Bà lúc nào cũng rất yên tâm.
Bạn cảm thấy bà ấy có vẻ hồn nhiên quá mức vì bà ấy thường xuyên quên chuẩn bị đồ ăn cho bạn, cứ như thể bà ấy nghĩ bạn không cần ăn cơm vậy.
May mà ngày xưa dù có ngốc nghếch, bạn vẫn biết nói khi đói.
Nếu không, bạn đã sớm bị bà ấy bỏ đói chết rồi.
Từ khi xuyên không đến nay, bạn chưa từng gặp bố, và trong 5 năm ký ức lờ mờ đó, cũng không có ấn tượng mẹ bạn dẫn người đàn ông nào về nhà.
Nói đúng hơn, trong 5 năm đó, mẹ bạn chưa từng dẫn bất kỳ ai về nhà, kể cả đàn ông, phụ nữ, người thân hay bạn bè.
"Cứu mạng... cứu mạng!"
"Cứu tôi với! Làm ơn, ai đó hãy cứu tôi!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của một cô gái trẻ. Giọng cô ấy cầu cứu.
Giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, khiến người ta không kìm được lòng trắc ẩn.
Tiếng cô gái ngày càng rõ, cô ấy đang chạy về phía cửa nhà bạn.
"Cứu mạng!"
"Rầm rầm rầm!"
Cô ấy đập cửa nhà bạn, liên tục kêu cứu trong lo lắng.
"Có ai ở nhà không? Có ai không? Làm ơn cứu tôi với..."
"Rầm rầm rầm!"
"Mở cửa đi! Làm ơn..."
Bạn lo lắng ngồi trên sofa phòng khách, mở to mắt nhìn về phía cánh cửa.
Không biết phải làm gì.
Bạn mới 5 tuổi, thậm chí chỉ với tay lên được tay nắm cửa.
"A!"
Cô gái ngoài cửa đột nhiên hét lên sợ hãi. Cô ấy chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó, có lẽ đã bị hại.
Bạn không kìm được, nhảy xuống sofa, chân trần lạch cạch lạch cạch chạy đến bên cửa, ghé sát vào để lắng nghe.
"Làm ơn, cứu tôi với, bọn họ sắp đuổi tới rồi..."
Nghe thấy tiếng bước chân của bạn, cô gái ngoài cửa đột nhiên hét lớn.
Bạn nghĩ rằng cô ấy đã gặp nạn sau tiếng hét vừa rồi.
Bạn thấy bối rối nhưng rất muốn cứu cô ấy. Nếu lúc này chỉ có mình cô ấy ở ngoài cửa, có lẽ cho cô ấy vào nhà cũng không sao.
Thế là, trong lúc cô gái liên tục kêu cứu, bạn cố sức kéo chiếc ghế đến, đứng lên ghế, ghé mắt vào mắt mèo trên cửa để nhìn ra ngoài...
Một con mắt đang ở phía bên kia của mắt mèo, cũng đang nhìn bạn.
Con mắt đó, với đồng tử chiếm trọn tầm nhìn của mắt mèo, lồi ra và đầy những sợi máu đỏ.
"Cứu tôi với!!!"
Bạn giật mình, một chân hụt, ngã từ trên ghế xuống.
Đau đến nhăn mặt.
"Cứu tôi với!!!!"
"Cứu tôi đi mà!!!!!"
Tiếng kêu cứu của cô gái ngoài cửa ngày càng lớn, thê lương, tuyệt vọng và vặn vẹo. Tiếng kêu vang vọng khắp hành lang, kéo dài rất lâu.
Bạn ngây người trên sàn nhà, tim đập như trống.
Bạn dùng điện thoại bàn trong nhà để gọi cảnh sát, nhưng vì không biết số của mẹ, nên không gọi được cho bà ấy.
Đáng lẽ bạn phải cảm thấy áy náy, lo lắng, không ngừng đoán xem cô gái kia gặp phải nguy hiểm gì, nhưng tiếng kêu thảm thiết và cầu cứu ngoài cửa kéo dài suốt nửa tiếng mới biến mất, thực sự hơi lâu.
"Cạch..."
Tiếng khóa cửa.
Bạn chợt quay đầu lại, thấy người mở cửa chính là mẹ bạn, vẫn mặc chiếc váy trắng.
Hóa ra lúc bạn không để ý, trời đã gần tối.
"Mẹ..." Bạn gọi.
"Bé cưng ~"
Bà ấy dừng lại một chút, đột nhiên thu lại nụ cười, cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, khiến khuôn mặt bà trông tối tăm.
"Hôm nay có ai đến gõ cửa không?"
"Là một chị gái... kêu cứu mạng, kêu rất lâu." Bạn trả lời thật thà.
"Bé cưng ngoan quá, không mở cửa cho cô ấy ~"
Bà ấy cười tủm tỉm khen ngợi bạn.
Ngoài việc có vẻ vô tâm ra, bà ấy luôn đối xử rất tốt với bạn. Dù trước đây bạn có ngốc nghếch, bà ấy vẫn luôn dịu dàng và kiên nhẫn.
"Cô ấy sẽ không xuất hiện nữa đâu."
Mẹ bạn đột nhiên nói một câu như vậy.
Chương 2: Cậu bé ngoài cửa 1
"Con muốn ra ngoài với mẹ."
Ngày hôm sau, bạn nói với mẹ.
Bà ấy không lập tức từ chối, cũng không tò mò tại sao bạn đột nhiên muốn ra ngoài, chỉ đi đến cửa sổ nhìn trời.
Thời tiết quang đãng, trời trong xanh.
"Bé cưng, hôm nay mẹ không ra ngoài."
Bạn đành phải tạm gác lại ý định ra ngoài.
Bà ấy nấu cháo, lặng lẽ nhìn bạn ăn xong, rồi đột nhiên cúi đầu, mái tóc đen dài phủ kín mặt bạn, đôi mắt đen như mực đối diện với bạn.
Bạn cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên từ sống lưng.
"Bé cưng, con đã thông minh hơn rồi."
Giọng mẹ bạn dịu dàng.
Bạn ngây người một lúc, rồi bình tĩnh đáp lại: "Mẹ, vì con đã lớn."
Bà ấy mỉm cười xoa đầu bạn, không nói gì thêm.
Mẹ bạn không ăn cơm, bạn cũng không tìm thấy hình ảnh nào về việc bà ấy ăn uống. Bà ấy ngồi trên sofa như thường lệ, không động đậy, nhìn chằm chằm vào chiếc TV chưa bật.
Bóng tóc dài che phủ gần hết khuôn mặt bà.
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, bạn không thể ngồi cạnh mẹ để nghịch gấu áo của bà đến tối nữa, bạn muốn ra ngoài xem sao.
Muốn ra ngoài một cách mãnh liệt.
Dù chỉ là bước ra khỏi cánh cửa này, đứng ở hành lang nhìn một chút.
"Mẹ." Bạn cố gắng xin phép mẹ, "Con muốn mở cửa nhìn ra ngoài."
Bà ấy từ từ quay đầu lại nhìn bạn, đầu bà quay 90 độ so với thân, như thể đầu và thân là hai cơ thể tách biệt, không liên quan đến nhau.
Bạn lẽ ra phải thấy kỳ lạ hoặc sợ hãi, nhưng hình ảnh như vậy bạn đã thấy suốt 5 năm, dù trước đây còn ngây ngô, hình ảnh vẫn in sâu vào trong đầu. Bộ não tự trấn an bạn: "Chuyện này ta đã thấy trăm ngàn lần rồi, không có gì phải ngạc nhiên."
Thế là bạn cực kỳ bình tĩnh.
"Không được đi ra khỏi tòa nhà này." Mẹ bạn chậm rãi nói.
Không ngờ bà ấy lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Nhưng bà không giúp bạn mở cửa, bạn phải tự làm.
Giống như hôm qua, bạn kéo ghế đến, đứng lên ghế, tay nắm lấy tay nắm cửa. Trước khi vặn, bạn chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua, nhìn qua mắt mèo.
Không có con mắt đỏ ngầu nào.
Ngoài cửa là hành lang trống rỗng. Ở góc tường có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài là ánh nắng chói chang, một tia nắng mỏng manh từ góc nào đó len lỏi vào, chiếu lên bậc cầu thang thứ 5, nhưng không đủ để làm sáng bừng hành lang tối tăm và âm u.
Bạn mở cửa, nhảy xuống ghế, lần đầu tiên bước ra khỏi căn nhà đã ở suốt 5 năm.
Hành lang lạnh lẽo đúng như bạn tưởng tượng, bạn rùng mình.
"Phịch! Phịch, phịch..."
Một quả bóng cao su nhỏ màu đỏ từ tầng dưới bật lên, nảy trên cầu thang phát ra tiếng động trầm đục, cuối cùng rơi xuống đất, dừng lại ngay dưới chân bạn.
Bạn nhìn theo hướng quả bóng nảy đến.
Một cậu bé mặc áo đỏ đang lặng lẽ nhìn bạn.
Cậu ấy chắc không lớn hơn bạn là mấy, nhưng vẻ mặt vô cảm lại giống như một người lớn.
Bạn tò mò hơn là tại sao cậu ấy lại ở đó?
Ở khúc ngoặt cầu thang, vừa rồi bạn nhìn qua mắt mèo không thấy cậu ấy.
Cậu ấy nhìn bạn, bạn cũng nhìn cậu ấy.
Cậu ấy nhìn xuống quả bóng dưới chân bạn, bạn không có động thái gì.
Không muốn chơi với cậu ấy, cũng không muốn nhặt giúp cậu ấy.
Bạn chỉ là một em bé 5 tuổi, đi lướt qua quả bóng, vịn tường bước xuống cầu thang.
Khi đi ngang qua, cậu ấy dường như vẫn đang nhìn bạn.
"Phịch! Phịch, phịch..."
Khi bạn bước xuống tầng tiếp theo, quả bóng cao su màu đỏ lại nảy từ tầng trên xuống, vừa vặn dừng lại dưới chân bạn.
Bạn gãi gãi má, do dự một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của cậu bé, vẫn không nhặt giúp cậu ấy.
Khi bạn đi xuống tầng tiếp theo, quả bóng cao su nhỏ màu đỏ lại một lần nữa từ tầng dưới nảy lên, dừng lại dưới chân bạn.
Bạn đột nhiên ngẩng đầu. Cậu bé mặc áo đỏ đang ở khúc ngoặt phía dưới, với vẻ mặt vô cảm nhìn bạn.
Y hệt như lúc nãy.
Có lẽ ngay cả khoảng cách quả bóng dừng lại dưới chân bạn cũng giống nhau.
Chương 3: Cậu bé ngoài cửa 2
Cậu ấy... không phải đang ở khúc ngoặt tầng trên sao?
Bạn hy vọng gặp phải một cặp song sinh.
Nhiệt độ hành lang ngày càng lạnh, da bạn nổi da gà, tứ chi cũng dường như cứng lại.
"Phịch! Phịch, phịch..."
Quả bóng đỏ dưới chân đột nhiên nảy lên, như thể có một bàn tay vô hình đang vỗ vào nó, vừa vỗ vừa xoay tròn quanh bạn.
Quả bóng ục ục va vào góc tường, dừng lại, rồi lại quay trở lại, chầm chậm lăn về phía bạn.
Trong hành lang tối tăm, lạnh lẽo, cậu bé mặc áo đỏ đứng trong góc tối, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào bạn. Bạn chợt nhận ra, cậu ấy chưa từng chớp mắt một lần nào.